Vì Em Không Tha [...] – Chương 5

Chương 5

13

Thể trạng của Lê Thanh Hoan vốn đã không tốt, đặc biệt là phương diện sinh nở, việc thụ thai đối với nàng vô cùng khó khăn.

Ngày tháng sau khi đám cưới từng chút trôi qua, thế bụng vẫn không có chút tĩnh nào.

Bảy năm sau khi kết hôn, mẹ của Giang Yến Thừa bắt đầu không thể ngồi yên.

Ban đầu, bà ta còn dùng giọng điệu nhỏ nhẹ khuyên nhủ, thi thoảng lại lải nhải bên tai Lê Thanh Hoan chuyện con cái, lời bóng gió rằng nên sớm sinh một đứa đi, bảo rằng nhà người ta đều đã bồng bế cháu nội cháu ngoại, giờ chỉ mong nhà mình cũng có thêm tiếng trẻ con cho vui cửa vui nhà.

Thế , ngày qua tháng lại, thấy bụng của Lê Thanh Hoan vẫn không chút tĩnh, thái độ của mẹ chồng dần thay đổi, bắt đầu chuyển sang giễu cợt châm chọc.

Mỗi lần gặp , bà ta hoặc là âm dương quái khí mà : “Phụ nữ ấy mà, nếu không sinh con, thì sao gọi là trọn vẹn?”, hoặc là đưa mắt bụng đầy ghét bỏ, lầm bầm: “Không biết có còn sinh đứa cháu nữa hay không nữa…”, toàn là những lời như dao đâm vào lòng người.

May thay, trong quãng thời gian ấy, Giang Yến Thừa vẫn luôn đứng về phía Lê Thanh Hoan.

, hắn không biết đã bao nhiêu lần chắn trước cơn thịnh nộ như pháo nổ của mẹ mình.

Hắn luôn nắm chặt tay , kiên định : “Cho dù cả đời này không có con, cũng không để tâm. Chỉ cần hai ta ở bên nhau, những thứ khác đều không quan trọng.”

Khi ấy, trong mắt Lê Thanh Hoan, thật sự là bến cảng có thể che chắn mưa gió cho , để trong ngôi nhà áp lực ấy vẫn còn cảm nhận một chút ấm áp.

Thế trong lòng sao lại không rõ?

Cô biết, Giang Yến Thừa thật ra rất trẻ con.

Mỗi lần đi ngoài đường gặp trẻ nhỏ, ánh mắt hắn đều không tự chủ mà ánh lên sự thích, nụ khi giỡn cùng đám trẻ cũng rất chân thành.

, để có thể sinh cho một đứa con, cũng để có thể thật sự đứng vững trong ngôi nhà này, Lê Thanh Hoan có thể là đã khổ sở trăm bề.

Cô đi khắp nơi cầu thầy hỏi thuốc, đủ loại dược liệu đều thử qua.

Bất kể là thang thuốc Đông y đắng nghét, hay mấy viên thuốc Tây hình thù kỳ quái, chỉ cần bác sĩ có thể giúp ích, liền không chút do dự mà uống vào.

Trời không phụ lòng người.

Cuối cùng, cũng mang thai.

Khoảnh khắc biết tin ấy, Giang Yến Thừa mừng rỡ như một đứa trẻ.

Hắn mặt mày rạng rỡ, ôm chặt lấy Lê Thanh Hoan, phấn khích : “Đứa bé của chúng ta sinh ra nhất định sẽ đáng lắm! Gọi là Ngoan Bảo nhé!”

Khi ấy, hạnh phúc dường như đủ sức xua tan hết thảy u ám trước kia.

Nhưng quá trình mang thai của Lê Thanh Hoan lại không hề suôn sẻ như mơ.

Toàn bộ thời gian thai kỳ, chịu không ít khổ sở.

Giai đoạn đầu, phản ứng ốm nghén vô cùng nghiêm trọng, ăn gì nôn nấy, nôn đến dạ dày cuộn lên như sóng dữ, tinh thần cũng sa sút trầm trọng;

Đến giữa kỳ, lại bị đau dây thần kinh tọa, cơn đau như kim châm từ thắt lưng lan xuống đùi, khiến việc đi lại bình thường cũng trở thành cực hình;

Cuối kỳ, trạng trào ngược dạ dày càng nghiêm trọng, tay chân cũng bắt đầu phù nề, những ngón tay vốn thon dài giờ sưng to, bàn chân không tài nào nhét vừa giày cũ, mỗi bước đi đều nặng trịch như đạp trên nghìn cân đá.

Thế , dù vất vả đến đâu, Lê Thanh Hoan vẫn kiên cường chống chọi, chỉ cầu mong đứa bé sớm ngày ra đời bình an.

Khi mang thai đến giữa kỳ, cơ thể bắt đầu xuất hiện những thay đổi rõ rệt, những vết rạn da xấu xí bắt đầu lan khắp vùng bụng, bắp chân như dây leo, càng ngày càng nhiều.

Nhìn vào gương, thấy trên người mình chằng chịt những đường vết ngang dọc, ánh mắt không giấu nổi nỗi buồn.

Cô khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Xấu quá rồi…”

Nghe thấy , Giang Yến Thừa lập tức cau mày, bước đến ôm vào lòng, giọng nghiêm túc: “Không mình như thế.”

Anh sâu vào mắt , ôn tồn : “Anh không thấy xấu. Đây là dấu vết em đã vì Ngoan Bảo mà đánh đổi, mỗi một vết đều là minh chứng cho của em dành cho con đấy.”

Dưới lời an ủi của Giang Yến Thừa, lòng Lê Thanh Hoan phần nào xoa dịu. Cô cố gắng không để bản thân quá bận tâm đến mấy vết rạn da, chỉ một lòng cầu mong con mình bình an ra đời.

Thế , số phận dường như luôn thích trêu con người.

Ngay khi sắp đến ngày sinh, mọi hy vọng đầy mong chờ đều tan thành mây khói.

Hôm ấy, Lê Thanh Hoan như thường lệ đến bệnh viện kiểm tra.

Thế khi bác sĩ cầm máy siêu âm rà lên bụng , sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng.

Sau đó, bác sĩ từ từ đặt máy xuống, nặng nề thông báo với : Tim thai đã ngừng đập.

Tin tức ấy như một tia sét đánh ngang tai, giáng thẳng xuống tim Lê Thanh Hoan, khiến choáng váng đến mức trời đất quay cuồng, cả thế giới trở nên xám xịt không chút ánh sáng.

Cô không dám tin vào tai mình, không ngừng khẩn cầu bác sĩ kiểm tra lại, không chừng là máy móc có vấn đề.

Thế sau nhiều lần kiểm tra, kết quả vẫn tàn nhẫn y hệt.

Không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận sự thật, tiến hành phẫu thuật đình chỉ thai kỳ.

14

Quá trình thai kia, đối với Lê Thanh Hoan mà , chẳng khác nào một lần sinh nở thực thụ.

Thậm chí ở một khía cạnh nào đó, bởi vì tràn đầy mong chờ rồi rơi vào tuyệt vọng, nỗi đau và dằn vặt ấy lại càng sâu sắc hơn gấp bội.

Trên bàn phẫu thuật, trong đầu Lê Thanh Hoan liên tục hiện lên vô số suy nghĩ.

Cô thậm chí còn mơ tưởng rằng có lẽ là máy móc đo nhầm, rằng khi đứa trẻ lấy ra sẽ phát hiện ra nó vẫn còn thở, là một đứa bé khoẻ mạnh, tất cả mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn và tươi đẹp.

Nhưng đó chỉ là ảo tưởng trong cơn tuyệt vọng tột cùng mà thôi. Hiện thực vẫn lạnh lẽo và tàn khốc đến đáng sợ, chỉ có thể lặng lẽ gánh lấy tất cả trong nỗi đau triền miên vô tận.

Sau cuộc thai như một cơn ác mộng ấy, cả người Lê Thanh Hoan như bị rút cạn linh hồn, rơi vào trạng thái trầm mặc sâu thẳm.

Trong suốt thời gian ở cữ, chỉ lặng lẽ nằm đó, ánh mắt trống rỗng chằm chằm trần nhà, không một lời, dường như mọi thứ ngoài kia chẳng còn liên quan gì đến nữa.

Mà Giang Yến Thừa, suốt quãng thời gian ấy vẫn luôn tận tâm chăm sóc Lê Thanh Hoan.

Mỗi ngày đều dậy từ rất sớm, đến chợ chọn những nguyên liệu tươi ngon nhất, sau đó trở về bận rộn trong bếp, nấu cho những bát canh bổ khí dưỡng huyết.

Từng bát canh bốc khói nghi ngút ấy ẩn chứa trong đó sự quan tâm, đau lòng và che chở của . Anh hy vọng thông qua những điều nhỏ nhặt ấy có thể giúp cơ thể Lê Thanh Hoan sớm hồi phục.

Cuối cùng, dưới sự chăm sóc tận tụy từng ngày như thế, một ngày nọ, Lê Thanh Hoan như thể vừa thò đầu ra khỏi bóng tối sâu thẳm kia.

Cô từ từ mở miệng, có thể chuyện trở lại rồi.

Khoảnh khắc đó, nỗi đau và khao khát đã tích tụ trong lòng bỗng chốc bùng lên mãnh liệt.

Cô đột ngột lao vào Giang Yến Thừa, dang hai tay ôm chặt lấy , toàn thân run rẩy không thể kiểm soát, nước mắt tuôn rơi như đê vỡ.

Cô vừa khóc vừa :

“Giang Yến Thừa, chúng ta sinh thêm một đứa nữa nhé.”

Đối với Lê Thanh Hoan lúc ấy, đó dường như là cách duy nhất có thể nghĩ tới để kéo bản thân ra khỏi vực sâu đau thương vô tận này.

Cô cảm thấy, chỉ có tái tạo một sinh mệnh mới, mới có thể lấp đầy khoảng trống khổng lồ trong tim vì mất đi đứa trẻ kia, mới có thể khiến một lần nữa tìm ý nghĩa và hy vọng sống tiếp.

Nghe thấy lời Lê Thanh Hoan, Giang Yến Thừa không trả lời ngay.

Ánh mắt dần dần dời xuống, khẽ chạm vào những vết rạn sẫm màu trên bụng .

Những vết rạn ấy, như từng dấu khắc bi thương hằn lên cơ thể Lê Thanh Hoan, là minh chứng cho những gì đã từng trải qua vì đứa trẻ ấy.

Một lúc lâu sau, Giang Yến Thừa mới ngẩng đầu, gương mặt đẫm nước mắt của Lê Thanh Hoan, nhẹ giọng kiên định :

“Thanh Hoan, thai khiến cơ thể em tổn thương quá nhiều. Đợi em hồi phục hoàn toàn rồi chúng ta lại sinh.”

Lúc đó, Lê Thanh Hoan thật lòng cho rằng Giang Yến Thừa là vì lo cho sức khoẻ của . Cô cảm thấy, vì để có thể dưỡng bệnh cho tốt mà tạm thời gác lại chuyện sinh con, như thế đã là một sự hy sinh lớn lắm rồi.

Cô cảm vì sự chu đáo của , trong lòng lại càng thêm cảm kích.

Nhưng đâu ngờ rằng, khi vẫn còn đang đắm chìm trong bi thương mất con, vẫn còn ôm một tia hy vọng cho tương lai, thì Giang Yến Thừa đã sớm lén lút tìm kiếm người mới ở sau lưng .

Những quan tâm và dịu dàng kia, giờ lại, dường như chỉ là một lớp ngụy trang, một sự che đậy khéo léo cho hành vi phản bội của .

Còn Lê Thanh Hoan thì vẫn ngây thơ bị lừa gạt, tin tưởng vào lời dối của , thật đáng thương biết bao.

Cố Thư Dao mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.

Cô ta vừa lau nước mắt, vừa chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Ánh mắt cố lảng tránh Lê Thanh Hoan, mà lại chằm chằm về phía Giang Yến Thừa đang đứng cạnh bên, trong mắt tràn đầy uỷ khuất và ỷ lại.

“Giang Yến Thừa, em muốn về nhà.”

Giọng Cố Thư Dao nghẹn ngào, nghe vô cùng đáng thương.

Nhưng Giang Yến Thừa vẫn đứng vững bên cạnh Lê Thanh Hoan, như thể đó mới là nơi nên ở lại.

Đối diện với ánh mắt khẩn cầu của Cố Thư Dao, không hề liếc lấy một cái, cứ như ta giờ đây chẳng khác gì người dưng nước lã.

Cố Thư Dao thoáng sững người, trong mắt loé lên một tia kinh ngạc và thất vọng.

Nhưng rồi rất nhanh ta lại bình tĩnh lại, tiếp tục nài nỉ:

“Em gọi taxi rồi… Anh đưa em về có không, em sợ lắm…”

Nghe , Giang Yến Thừa chỉ khẽ nhíu mày, vẻ mặt thoáng hiện lên sự khó chịu, giọng lạnh nhạt:

“Cô tự mà đi. Liên quan gì đến tôi? Tôi phải về với Thanh Hoan.”

Lời ấy như tảng đá lạnh lẽo, ném thẳng vào trái tim đầy hy vọng của Cố Thư Dao, khiến cảm vốn đã chênh vênh của ta hoàn toàn sụp đổ.

Ánh mắt Cố Thư Dao chợt xoáy thẳng về phía Lê Thanh Hoan, trong đôi mắt bừng lên sự đố kỵ và căm hận.

“Cố Thư Dao, định gì?”

Giang Yến Thừa phát hiện ra ánh mắt khác thường ấy, ngữ khí đầy bất mãn, không muốn ta chuyện vào lúc này, tránh mọi chuyện trở nên mất kiểm soát.

“Xin lỗi, tôi…”

Cố Thư Dao như bị tiếng quát của Giang Yến Thừa doạ sợ, cắn môi, cố gắng không để nước mắt trào ra, giọng run rẩy:

“Tôi không cố ý… tôi không kiềm chế … xin lỗi…”

Đúng lúc này, xe đã tới.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...