6.
Ánh mặt trời rọi xuống tấm ga trải giường nhăn nheo.
Tôi cảm giác tóc mình như bị ai đó khẽ kéo, hơi tê tê.
Cố mở mắt, tôi lập tức chạm phải ánh mắt rực lửa của Kỳ Tư Niên.
“Chào buổi sáng.”
Anh xoắn những sợi tóc đen mượt của tôi quanh những ngón tay dài trắng trẻo của mình.
Hình ảnh này có sức sát thương quá lớn.
Tôi run lên, vội kéo chăn che mặt.
“Anh… … sao không đi !”
Cánh tay nhẹ nhàng vòng qua eo tôi.
“Không muốn đi.”
“………”
Được thôi, là sếp, có quyền.
Nhưng tôi thì sắp trễ rồi!
Tôi vùng dậy, vén chăn định xuống giường, chân còn chưa chạm đất đã bị kéo lại.
“Muốn đi đâu?”
“Đi ! Trễ giờ sẽ bị trừ lương đó!”
Kỳ Tư Niên cúi xuống, những ngón tay dài của khẽ chạm vào cổ tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, khiến da tôi run rẩy.
“Em không đi .”
“???”
Tôi trừng mắt .
“Nếu mặc đồng phục công sở, cổ áo quá thấp sẽ không che .”
…………
Mặt tôi lập tức đỏ bừng. Tôi mở miệng định chất vấn, đã áp môi mình lên môi tôi.
“Anh cố ý đấy.”
“Vài ngày nữa phải đi công tác, ở bên thêm một chút không?”
Kỳ Tư Niên dụi nhẹ vào hõm cổ tôi, hơi thở ấm áp phả ra, những đường cơ bắp khỏe khoắn hiện rõ trước mắt tôi.
Tặc tặc tặc.
Tôi có cảm giác đang quyến rũ mình.
Tai hơi ửng đỏ, bàn tay lớn lặng lẽ luồn qua eo tôi, bất ngờ kéo mạnh chiếc dây lưng.
“Này! Kỳ Tư Niên, gì !”
Cảm nhận nhiệt độ cơ thể , tôi nghiến răng, giơ chân định đá.
Trong lúc hỗn loạn, nắm lấy cổ chân tôi, yết hầu khẽ chuyển . Anh , cúi xuống hôn nhẹ lên làn da ở bắp chân tôi, ánh mắt tràn đầy sự mê hoặc.
“Em còn phải hỏi?”
…………
7.
Những giây phút ngọt ngào trôi qua thật nhanh. Ba ngày sau, tôi tiễn ra sân bay quốc tế.
“Mỗi tối 8 giờ sẽ gọi điện cho em.”
“Gửi tin nhắn thì nhớ trả lời.”
“Chăm sóc bản thân, đừng chơi điện thoại trong chăn giữa đêm nữa.”
Tôi: …………
Không thể nào, sao cái này cũng biết?!
Tôi chỉnh lại cà vạt của , cố gắng lấy lòng bằng cách thơm nhẹ lên má một cái.
“Biết rồi, mau đi đi, trợ lý của đợi sốt ruột rồi kìa.”
Trợ lý bị bỏ lơ đứng một bên: ………… (Âm thầm lùi lại vài bước, tác xin cứ tiếp tục.)
Kỳ Tư Niên tôi chăm , ánh mắt sâu thẳm không giấu nỗi buồn.
“Ôm một cái.”
Anh dang tay, siết chặt vòng eo tôi, cằm tựa lên đỉnh đầu tôi.
Hương lạnh nhè nhẹ từ bộ vest của phảng phất, xen lẫn cảm giác lưu luyến nồng đậm.
Phải sao nhỉ?
Rất khó chịu.
Kỳ Tư Niên là quản lý cấp cao của một tập đoàn đa quốc gia. Sau này những lần chia xa như thế này chắc chắn sẽ còn rất nhiều, và đây chỉ mới là khởi đầu.
Nhưng mà…
Nếu không thả ra sớm, tôi thật sự sắp nghẹt thở rồi…
“À… này, … có thể…”
Cho em hít chút oxy không?
“Được.”
Cằm tôi bị nâng lên, môi tôi bất ngờ bị bao phủ bởi nụ hôn nóng bỏng, mãnh liệt.
Trước đây tôi không hề biết kỹ năng hôn của lại tệ đến .
Tệ đến mức tôi nghẹt thở.
Nhưng hình như chỉ nghe nửa câu đầu, tiếp tục chậm rãi sâu thêm nụ hôn.
…………
Thật lâu sau,
Anh tựa trán mình lên trán tôi, đôi mắt hơi đỏ.
“Em phải nhớ đến đấy, Vãn Vãn…”
Tôi choáng váng, chỉ có thể vỗ đầu như đang dỗ một chó lớn.
“Nhất định mà. Ngoan, đi đi, nhanh lên nào.”
Kỳ Tư Niên miễn cưỡng buông tay, liếc đồng hồ trên cổ tay.
Trợ lý bên cạnh chu đáo lên tiếng: “Còn 30 phút nữa, có thể nấn ná thêm một chút.”
Tôi: …………
Được rồi, giờ thì tôi lại không thở nổi nữa.
Thời gian chậm chạp trôi qua. Đợi đến khi trợ lý nhắc nhở lần nữa, mới lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày.
Bộ vest đen tuyền tôn lên đôi vai rộng, eo thon. Bước chân dài, từng bước đi toát ra khí thế bức người.
Vừa giả bộ vừa đẹp trai, ai không biết còn tưởng nghiêm túc đến mức nào.
Bề ngoài thì đúng kiểu hoa trên núi cao, thực chất lại là một tay cầm thú đội lốt nho nhã.
Quả nhiên, “phiên bản giới hạn” của Nữ Oa là không giống ai.
8.
Về đến nhà đã là 7 giờ tối.
Kỳ Tư Niên không ở đây, tôi chẳng buồn nấu cơm.
Nằm ườn trên sofa, tôi mở điện thoại, thấy tin nhắn của Lâm Duyệt gửi cách đây 2 phút.
“Heo hồng nhỏ nhỏ: Bé , nhớ cậu quá, muốn chơi cùng cậu. ❤️”
Không chút do dự, tôi bấm vào danh bạ, gọi ngay cho ấy.
“Alo, bé ?” Giọng lười biếng của Lâm Duyệt vang lên, kèm theo tiếng sột soạt của quần áo.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe giọng một người đàn ông có chút tủi thân:
“Em gọi ai là bé ? Anh không phải bé cưng của em sao?”
Lâm Duyệt bĩu môi một tiếng. “Cô ấy là chính thất, còn là dự phòng.”
Tôi: …………
Chắc là trai tội nghiệp của ấy, Cố Ngôn.
“Thế thì tôi không phiền nữa, hai người cứ tiếp tục đi nhé?”
“Đừng, đừng, đừng! Lâu lắm rồi chưa gặp, nhớ cậu muốn chết. Cậu ở đâu thế?”
“Ở nhà.”
Lâm Duyệt cúp máy cái rụp, chỉ để lại một câu: “Đợi mình.”
Tiếng tích tắc của đồng hồ trên tường vang lên suốt 30 phút, cuối cùng chuông cửa cũng reo.
Tôi nhảy vọt lên, xỏ dép rồi lao ra mở cửa.
“Bé cưng của mình, mua! Nhớ cậu chết đi !” Lâm Duyệt ôm chặt tôi, thơm một cái son môi dính gần hết.
Tôi lấy đôi dép từ tủ cho ấy, rồi cầm lấy túi đồ trong tay .
“Đây là gì thế?”
“Mì cay nhà lão Trương, siêu ngon luôn!”
Lâm Duyệt quanh nhà, bỗng nhíu mày.
“Ơ? Chồng cậu đâu?”
“Anh ấy đi công tác rồi.”
“Ghen tị quá. Không giống trai mình, bám dính cả ngày, đến phát chán. Nhìn này!”
Cô vén tóc, để lộ chiếc cổ trắng ngần đầy dấu đỏ.
“Thấy không? Những vết này toàn là ấy cắn đấy. Không biết kiếp trước có phải là chó không nữa.”
Tôi: …………
Mở túi ni lông ra, mùi thơm của mì cay xộc vào mũi, lập tức kích thích vị giác của tôi.
Ăn vài miếng, tôi chợt nhớ ra điều gì.
“Duyệt Duyệt, cậu vẫn chưa đồng ý lời cầu hôn của ấy à?”
Đôi tay đang cầm đũa của Lâm Duyệt khựng lại một chút, rất nhanh đã bình thường trở lại.
“Chưa.”
Cô ấy cúi đầu, gắp một miếng mì thấm đẫm nước sốt.
“Cậu biết mà, mình không muốn kết hôn. Mình sợ ấy cũng sẽ giống ba mình, trở mặt không nhận người.”
Tôi thật sự muốn tát vào miệng mình.
Nhắc chuyện này gì cơ chứ!
“Duyệt Duyệt, ăn xong mình xem phim nhé?” Tôi cẩn thận đề nghị.
“Đúng rồi! Vừa hay dạo này có một phim kinh dị hay lắm. Để mình đặt ít đồ ăn khuya, vừa ăn vừa xem!”
Lâm Duyệt lập tức mở ứng dụng Meituan, nhanh chóng đặt hàng.
…
Có hơi kinh dị quá không nhỉ?
9.
Dãy hành lang tối mờ, ánh sáng yếu ớt hắt lên bức rèm trắng lượn lờ theo gió.
Tiếng hát mơ hồ vang vọng, từng dòng máu đặc sệt trào ra từ chiếc gương vỡ nát.
Tí tách.
Tí tách.
Máu chảy dài, uốn lượn, cuối cùng dừng lại trên gương mặt nham nhở của người phụ nữ.
Khóe miệng ta bỗng nhếch lên một nụ kỳ dị.
…
Tôi sợ hãi ôm chặt lấy Lâm Duyệt, co rúm lại thành một cục.
Ngoảnh đầu lại, tôi thấy ấy đang gặm đùi gà, ăn rất ngon lành.
?
Lâm Duyệt xoa đầu tôi, vừa nhai vừa :
“Bộ phim này không đáng sợ đâu. Có mình ở đây mà.”
“Đùi gà ngon lắm, cậu ăn thử không?”
Tôi: …………
Nhìn cảnh máu me thịt thà văng tung tóe trên màn hình, tôi im lặng lắc đầu.
Không cần.
Sẽ nôn mất.
“Á á á ——!”
Nữ chính hét lên, khiến tim tôi cũng thót lại. Tôi vội lấy tay bịt tai.
Lâm Duyệt liếc tôi, rồi tiếp tục gặm móng gà.
“Hồi nhỏ không xem Conan à?”
“Tiếng hét này nghe thân quen mà.”
…
Được rồi.
10.
Xem xong bộ phim kinh dị đã gần 11 giờ đêm.
Tiễn Lâm Duyệt về, tôi đứng giữa căn phòng trống rỗng, nổi hết da gà.
Gió bên ngoài thổi qua rèm trong phòng khách bay lên, tôi lập tức nghĩ đến cảnh trong phim, nỗi sợ ùa tới.
Thôi, xem vài video hài cho đỡ sợ .
Tay run rẩy, tôi mở điện thoại. Màn hình hiện lên hàng loạt cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều là của Kỳ Tư Niên.
……………
Xong đời.
Tôi chợt nhớ ra những gì đã dặn, vội vàng gọi lại.
Đầu dây bên kia gần như bắt máy ngay lập tức.
“Giang Vãn Vãn.”
Giọng trầm thấp đầy cuốn hút của pha lẫn sự tức giận.
“Tại sao em không nghe máy?”
“Em có biết lo lắng thế nào không?!”
“Em sai rồi…”
“Em với Lâm Duyệt ở nhà xem TV, để điện thoại ở chế độ im lặng…”
Im lặng kéo dài.
Tôi rụt rè lên tiếng:
“À… Kỳ Tư Niên, tới nơi chưa?”
Anh đáp lại bằng một tiếng ừ trầm thấp.
“Thế thì…”
“Xin lỗi.”
Giọng của vang lên nhẹ nhàng.
Tôi ngẩn người.
“Anh vừa mới lớn tiếng với em.”
Giọng mang theo âm mũi thoang thoảng, nghe như đang nũng.
Tôi gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cụp mắt, gương mặt lạnh lùng lại rất cuốn hút.
“Thật sao? Anh không có mà.”
“Anh có.”
“Anh không có.”
“Anh có.”
………
“Kỳ Tư Niên, thật trẻ con.” Tôi bật .
Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó giọng lại vang lên:
“Hết giận chưa?”
?
“Khi nào em giận?”
“Trên mạng , nếu vợ bảo không sao, thì chắc chắn là có sao.” Kỳ Tư Niên trả lời một cách nghiêm túc.
………
Anh đúng là giỏi thật.
Bạn thấy sao?