Vi Dã – Chương 9

Chương 09

“May mà thỉnh thoảng sẽ trở về thu dọn một chút, cũng không quá loạn.”

Rõ ràng là chủ nhà người câu nệ lại là .

Tôi đặt m.ô.n.g ngồi xuống trên ghế sofa, tay đỡ cằm về phía , : “Em không biết nấu cơm, hôm nay phải vất vả rồi.”

Tần Dã ngược lại không lập tức đi nấu cơm, mà cầm theo một hòm thuốc tới đây.

Vết thương đã băng bó kỹ hôm qua, hôm nay bị Thẩm Hành Xuyên bóp, m.á.u chảy ra dính vào trên băng gạc, lần này cả vết thương dính vào băng gạc.

Tần Dã cẩn thận từng li từng tí đổ i-ốt lên trên băng gạc, muốn tách vết thương và băng gạc ra.

Chuyện cần tỉ mỉ như thế, một người đàn ông như lại rất nghiêm túc.

Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng băng bó kỹ lại một lần nữa

Anh vẫn không quên căn dặn: “Hai ngày này đừng chạm vào nước.”

Tôi vô thức : “Vậy sao em tắm rửa ?”

“Hai ngày không tắm cũng không sao.” Nghĩ một lát, lại bổ sung: “Anh sẽ không ghét bỏ.”

“Anh dám!”

“Anh không dám.”

“Hừ!”

“Vậy đi nấu cơm nhé?”

“Ừm.”

Tôi gật đầu .

Đột nhiên phát hiện, hình như mỗi lần ở cạnh Tần Dã, kiểu gì cũng sẽ cảm thấy đặc biệt thả lỏng.

Một tiếng sau, bốn món.

Theo thứ tự là xương sườn dấm đường, tôm xào tỏi, cá hấp và dưa chuột trộn.

Anh đưa chén đũa cho ta.

“Nếm thử xem.”

Sau khi tôi nếm mấy món, giơ ngón tay cái lên với .

Sắc hương vị đều đủ, khiến người ta ăn một lần khó quên, giống người khác…

Xem ra sau này không lo không có chỗ ăn cơm rồi.

13

Buổi chiều tôi nhận điện thoại của cha.

Đại khái là muốn tôi tham gia buổi cạnh tranh mười ngày sau, nếu như tôi có thể lấu mảnh đất ở thành nam, sau này sẽ giao cho tôi toàn quyền phụ trách công ty.

Tôi biết mảnh đất kia, ngoại trừ hai nhà Thẩm Lâm, còn mấy xí nghiệp đang ý.

Kiếp trước, bởi vì chuyện tôi bị bắt cóc, chịu không ít kinh hãi, cộng thêm sau này Đường Hiểu Hiểu chết, trong lòng không thể nào không chút d.a.o .

Cứ thế, tôi bị bệnh nặng một trận, bỏ qua buổi cạnh tranh kia.

Nhưng cho dù không bị bệnh, tôi cũng sẽ không cạnh tranh với Thẩm Hành Xuyên.

Tôi lúc đó trong mắt trong lòng đều là , cảm thấy cuối cùng mình cũng tìm người có thể phó thác cả đời rồi.

Nhưng Thẩm thị khi đó đang lâm nguy cơ nợ nần, Thẩm Hành Xuyên muốn lấy mảnh đất kia vẫn có độ khó nhất định, cuối cùng là tôi chuyển một khoản tiền từ Lâm thị sang giúp .

Thẩm Hành Xuyên cuối cùng cạnh tranh thành công, sau khi lấy , xây một công viên chủ đề ở đó, mời chào thương gia, chưa đến mấy năm đã thành công đưa Thẩm thị lên độ cao mới.

Bởi có thể thấy , mảnh đất kia là hạng mục kiếm bộn không lỗ, nếu không thì cũng sẽ không có nhiều người chằm chằm như .

Mà lần này, tôi vào thế bắt buộc.

Ngược lại không ngờ tới, Đường Hiểu Hiểu sẽ đến cầu xin tôi.

Khác hẳn với thái độ hung hăng trước đó.

Lần này, ta hạ thấp tư thế, dùng giọng điệu hèn mọn cầu xin tôi.

“Cô có thể đừng từ hôn với Hành Xuyên không? Trước giờ tôi và ấy chỉ có quan hệ bè. Chỉ cần đồng ý, sau này tôi sẽ không xuất hiện ở trước mặt hai người nữa…”

Tôi trầm mặc ta, trong nội tâm ngoại trừ im lặng thì vẫn là im lặng.

Phải, kiếp trước tôi cũng luôn cho rằng như , bọn họ chỉ là bè tốt.

Nhưng sau khi Đường Hiểu Hiểu chết, hành vi Thẩm Hành Xuyên biểu hiện ra, tuyệt đối không chỉ đơn giản là nhớ lại bè tốt.

Nhớ ngày ta đồng ý ly hôn với tôi, là sau khi tôi mắc bệnh trầm cảm, lần thứ mười tự mình mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...