Trong mắt Thẩm Hành Xuyên lóe lên sự nghi ngờ bản thân: “Không phải em kêu cứu Hiểu Hiểu trước…”
“Tôi chỉ đang thử thăm dò , kết quả đã rõ ràng.”
Thẩm Hành Xuyên lập tức á khẩu không trả lời .
Bà nội Thẩm thở dài, : “Bà đã nghe hết chuyện ngày hôm qua rồi, con là đứa bé ngoan, là Xuyên Nhi không xứng với con…”
“Bà nội!”
Thẩm Hành Xuyên đột nhiên cắt ngang lời bà Thẩm.
Anh ta dùng sức nắm chặt cổ tay của tôi, hận không thể bóp nát xương cốt.
“Lâm Vi, sẽ không đồng ý, em đừng mơ!”
Vết thương hôm qua vốn chưa lành, bị ta bóp như thế, có lẽ sẽ lại rướm máu.
Tôi nhịn đau, đột nhiên cảm thấy thật buồn .
Kiếp trước, sau khi Đường Hiểu Hiểu chết, ta nhớ nhung ròng rã bảy năm.
Trùng sinh trở về, càng không kịp chờ đợi cứu Đường Hiểu Hiểu.
Tôi còn tưởng rằng, ta có cảm sâu đậm với ta, hận không thể lập tức cưới ta về nhà cơ.
Tôi giật giật khóe môi, : “Nếu muốn như , ngày mai tôi sẽ tìm truyền thông, đơn phương tuyên bố hủy bỏ hôn ước, đến lúc đó người mất mặt vẫn là nhà họ Thẩm các .”
Nói xong, từng chút một tách ngón tay Thẩm Hành Xuyên ra, quay người rời đi.
11
Tôi không ngờ Thẩm Hành Xuyên sẽ đuổi theo ra ngoài.
Đúng lúc, xe gắn máy của Tần Dã cũng đã đến cửa nhà họ Thẩm.
Bởi vì không muốn dây dưa quá nhiều với Thẩm Hành Xuyên nên tôi thẳng thắn : “Ngại quá, trai tôi tới đón tôi rồi.”
Thẩm Hành Xuyên không vui nhíu mày lại, châm chọc : “Lâm Vi, em nhất định phải tìm loại nghèo nàn này trai em sao? Cậu ta có thể cho em hạnh phúc sao?”
“Không thì phải tìm loại ra vẻ đạo mạo như , dây dưa kéo dài sao?”
Nói xong, tôi đi về phía Tần Dã.
Kết quả một giây sau, cổ tay lại bị người ta nắm lấy.
“Hít…” Tôi kêu đau một tiếng.
Thẩm Hành Xuyên thân là kẻ đầu têu lúc này mới trông thấy vết thương trên cổ tay tôi.
Anh ta hốt hoảng muốn giải thích: “Anh, không biết em bị thương.”
Tôi cụp mắt xuống, nở nụ châm chọc: “Nói như nếu biết thì sẽ quan tâm ấy.”
“…”
Tần Dã trông thấy cảnh tượng này, cũng không nhịn nữa.
Xông lên đ.ấ.m cho Thẩm Hành Xuyên một cái ngã trên mặt đất, tác vừa nhanh chuẩn vừa hung ác.
Thẩm Hành Xuyên phun ra một ngụm m.á.u tươi, trong ánh mắt tích lũy sự tàn nhẫn, cũng không còn dám hành thiếu suy nghĩ.
Tần Dã thấy thế, dùng giọng điệu cảnh cáo : “Cách xa ấy một chút!”
Sau đó đội mũ bảo hiểm của mìnhtrên đầu tôi, nhấn chân ga, đưa tôi rời đi.
Xe gắn máy phi nhanh trong núi, cảnh tượng trước mắt nhanh chóng thay đổi.
Tôi dựa vào trên lưng Tần Dã, cảm nhânn cảm giác kích thích do tốc độ mang đến.
Giống như, thì có thể tạm thời quên mất sự không thoải mái trước đó.
“Bạn , tính toán đến đâu rồi?” Giọng Tần Dã từ phía trước truyền đến.
Tôi bật một tiếng, xem ra lời vừa rồi ta đều nghe thấy .
Thế là tôi rất tự nhiên ôm eo của ta, : “Cũng đã gọi rồi, em có thể tới nhà xem không? Đúng lúc đói bụng.”
“Đương nhiên không có vấn đề, trùng hợp trù nghệ của cũng không tệ lắm.”
“Vậy em muốn ăn bốn món.”
“Nhất định sẽ sắp xếp.”
Tiếng của Tần Dã quanh quẩn ở trong núi.
Không biết có phải do bị ảnh hưởng hay không mà lúc này tôi chỉ cảm thấy trong tim vô cùng thoải mái.
12
Nhà Tần Dã lớn hơn tôi tưởng tượng.
Anh bận bịu tay chân lấy ra một đôi dép lê nam mới tinh cho tôi.
“Có thể sẽ hơi lớn, trong nhà chỉ có một đôi này mới.”
Tôi tùy ý đi vào, : “Không sao.”
Bạn thấy sao?