Cứ thế độc lớn lên, mãi đến khi tôi gặp Thẩm Hành Xuyên.
Sân bóng rổ ở trường học, tiện tay đỡ quả bóng đang lao về phía tôi.
Thiếu niên dưới ánh mặt trời, khuôn mặt vẻ ngoài tuấn tú, mấy giọt mồ hôi trượt xuống từ trên trán, lóng lánh óng ánh tỏa sáng long lanh.
Anh khẽ nhướng khóe mắt, mang theo chút ngạo mạn không dễ phát hiện, một câu: “Bạn học, cẩn thận.”
Phối hợp với giọng trong trẻo lạnh lùng, chỉ một chút, tôi đã chìm đắm.
Khi đó tôi rất sợ, nhỏ giọng một câu”Cảm ơn” rồi chạy.
Về sau, tôi bắt đầu vô hay cố ý ý đến ta, cũng biết ta có một thanh mai có quan hệ rất tốt.
Nhưng quan hệ của hai người giống như chỉ vẻn vẹn dừng ở giai đoạn thanh mai trúc mã.
Thầm mến thuở thiếu thời, yên tĩnh im ắng, lại lặng lẽ lan tràn dưới đáy lòng.
Về sau cho dù ngẫu nhiên gặp phải, lơ đãng đối mặt, cũng có thể khiến tôi mặt đỏ tai nóng, tim đập rộn lên.
Tôi thật ra biết rất rõ, hôn nhân sau này, mình đại khái không chủ.
Cho nên, khi biết đối tượng thông gia lại là Thẩm Hành Xuyên, tôi đã vui vẻ rất lâu.
Cha mẹ cũng rất xem trọng Thẩm Hành Xuyên, bình thường ngược lại liên hệ với ta tương đối nhiều.
Kiếp trước, tôi muốn ly hôn với Thẩm Hành Xuyên, trực tiếp bị bọn họ từ chối.
“Hành Xuyên có năng lực xuất chúng, còn có thể bao dung thói hư tật xấu của con, con không quý trọng cho tốt, phải để cha mẹ phiền lòng à?”
Tôi biết, từ sau khi chúng tôi kết hôn, lợi ích của nhà họ Lâm và nhà họ Thẩm đã buộc vào cùng một chỗ, ly hôn không phải chuyện dễ dàng như .
Cứ như , tôi nhịn hết năm này đến năm khác, đến sau cùng mắc bệnh trầm cảm, bắt đầu tự mình mình, mới khiến Thẩm Hành Xuyên đồng ý ly hôn với tôi.
Đã sống lại một đời, tôi muốn phải sống một lần vì chính mình.
Cho nên mới không muốn về nhà.
Nhưng mà, tôi lại đột nhiên nhớ tới, còn có một chuyện phải giải quyết, nên về nhà một chuyến.
Trước khi đi, tôi rút điện thoại di của Tần Dã trong túi ra, nhập số của mình, sau đó bấm gọi.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng chuông vang, mới trả điện thoại cho .
“Nhớ lưu số tôi vào, hai ngày nữa tới tìm .”
Nói xong, tôi vẫy một xe taxi cho mình, nghênh ngang rời đi.
Từ đầu đến cuối, tôi đều không cho Thẩm Hành Xuyên một ánh mắt.
8
Về đến nhà, phát hiện cha mẹ đang ngồi ở phòng khách chờ tôi.
Không đợi tôi chuyện, đổ ập xuống chính là chỉ trích không ngừng.
“Hành Xuyên đã hết với chúng ta chuyện ngày hôm nay rồi, về sau con có thể đừng tùy hứng nữa có không?”
“Đó là đám cướp, không tốt sẽ khó giữ cái mạng nhỏ này! Con thế mà kêu Hành Xuyên cứu người khác trước?”
Khi mẹ đến đây, thở dài một hơi.
“Con như này thì sao chúng ta yên tâm giao công ty cho con?”
Không yên tâm về tôi, cho nên đời trước giao công ty cho Thẩm Hành Xuyên.
Sau đó chính bọn họ gối cao không lo, bắt đầu theo đuổi ước mơ lúc còn tr.
Cha vẫn luôn ngồi trên ghế sofa đột nhiên : “Tổ chức hôn lễ sớm một chút đi.”
“Con không đồng ý.”
Tôi với giọng điệu không cho phép thương lượng.
“Con trở về chính là vì muốn cho hai người, ngày mai con sẽ đến nhà họ Thẩm hủy mối hôn sự này.
“Hai người đồng ý cũng , không đồng ý cũng , lần này con phải tự mình chủ.
“Còn nữa, đừng có ý đồ dùng công ty uy h.i.ế.p con, hai người thích cho ai thì cho, không cho con cũng , dù sao… Con cũng không muốn.”
Bạn thấy sao?