Vi Dã – Chương 15

Chương 15

20

Giống như là phần cuối của một vở kịch ầm ĩ.

Sau khi cha biết tôi thuận lợi lấy mảnh đất kia, cũng theo hứa hẹn, giao công ty cho tôi quản lý.

Tôi không với bọn họ chuyện tôi đăng ký kết hôn với Tần Dã, bởi vì tôi không muốn để bất cứ kẻ nào tới quấy rầy chúng ta, chỉ muốn an ổn trải qua cuộc sống hai người.

Mỗi ngày đi lại giữa nhà và công ty, thời gian cứ như lặng lẽ trôi qua.

Sau đó không lâu, nghe Đường Hiểu Hiểu muốn đi nước ngoài.

Người Thẩm Hành Xuyên nhất trên thế giới này, cũng không cần ta nữa.

Trước khi ta đi, viết một bài văn dài trên nền tảng xã giao, cả bài đều đang khiển trách Thẩm Hành Xuyên bội bạc, m.á.u lạnh vô như thế nào.

Trong lúc rảnh rỗi, tôi cho bài văn kia chút độ hot.

Thế là, Thẩm thị vốn lâm vào nguy cơ nợ nần, bị việc này ảnh hưởng, cổ phiếu không ngừng giảm xuống, nghe sắp đứng trước nguy cơ sản.

Thẩm Hành Xuyên ngày nào cũng bận bịu sứt đầu mẻ trán, tìm người hỗ trợ khắp nơi.

Nhưng lúc này, còn ai sẽ sẵn lòng giúp ta chứ.

Thế là, ta lại tìm tới tôi.

Đã qua hơn mấy tháng từ lần trước gặp mặt.

Hiện giờ ngày nào tôi cũng vội vàng khai , phát triển mảnh đất kia, nghĩ tới tương lai có thể kiếm đầy bồn đầy bát, lập tức vô cùng nhiệt .

Nhưng Thẩm Hành Xuyên hôm nay so với người tôi thấy mấy tháng trước giống như là hai người.

Mặt cực kỳ gầy gò, đáy mắt một vùng tím xanh, râu ria xồm xoàm, cả người tràn ngập hơi thở ủ rũ.

Tôi hỏi ta: “Anh muốn tôi giúp sao?”

Không ngờ, ta lại lắc đầu.

Anh ta với tôi: “Vi Vi, mắc phải bệnh trầm cảm, đã mấy tháng không ngủ ngon, cuối cùng cũng cảm nhận sự đau khổ của em lúc trước, đây đều là báo ứng của .”

Tôi cưỡng chế cong khóe miệng, :

“Đây sao có thể là báo ứng chứ, đây là phúc phận của . Anh suy nghĩ một chút đi, kiếp trước, đến c.h.ế.t vẫn tiếc nuối không cứu Đường Hiểu Hiểu, cho dù là công thành danh toại, có tôi ở bên cạnh , vẫn cứ không vui. Lần này tốt rồi, ông trời cho sống lại một lần, mặc dù bây giờ không còn cái gì nữa, bù đắp tiếc nuối kiếp trước, là đủ rồi đủ, ông trời đối xử với cũng không tệ đâu.”

Con người ấy, luôn không thể quá tham lam, đạt cái này thì sẽ mất đi cái kia, sao có thể muốn cả hai.

Đó cũng là lần cuối cùng tôi gặp Thẩm Hành Xuyên.

Bởi vì ba tháng sau, vào đêm Thẩm thị tuyên bố sản.

Thẩm Hành Xuyên uống say, bệnh trầm cảm phát tác, chìm vào trong bồn tắm.

Chờ người khác phát hiện lúc, đã lạnh rồi.

Quả nhiên là nhân quả tuần hoàn báo ứng chính xác!

21

Lúc Tần Dã biết chuyện này, đang đ.ấ.m lưng cho tôi.

“Cha từng với , một người có nhân phẩm không tốt, nhất định không đi xa.”

Tôi lật người, không nhịn hỏi: “Vậy cảm thấy chúng ta có thể đi bao xa?”

Tần Dã nghiêm túc suy nghĩ, : “dựa vào nhân phẩm của hai chúng ta, đi một trăm năm chắc không quá đáng nhỉ?”

Tôi rất tán thành.

“Đương nhiên không quá đáng.”

“Vậy chồng em muốn ăn một bữa cơm no, cũng không quá đáng nhỉ?”

Tần Dã tôi chằm chằm, ánh mắt sáng rực, đáy mắt phản chiếu tôi, như đóa hoa hồng kiều diễm nhất thế gian này.

Đều người như người vườn.

Tần Dã để tôi trong lòng, trên đầu quả tim mà thương xót, không nỡ để tôi chịu chút ấm ức nào, chịu chút khổ nào, tôi ngược lại càng ngày càng ưu tú.

Thứ sống hai kiếp không có , Tần Dã đều cho đủ.

Tôi ôm hai tay lên cổ , hôn môi một chút, : “Không quá đáng.”

“…”

Hết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...