19
Tôi không ngờ Thẩm Hành Xuyên lại tìm đến nhanh như .
Tôi và Tần Dã vừa đi từ Cục Dân chính ra, sổ đỏ trong tay cũng chưa kịp cất đi.
Thẩm Hành Xuyên cảnh tượng này, sắc mặt cực kỳ khó coi, ngay cả nắm đ.ấ.m nắm chặt cũng đang khẽ run.
Anh ta mở miệng: “Vi Vi, cuối cùng em vẫn theo cậu ta.”
“Thần kinh.” Tôi liếc mắt, không định để ý đến ta.
Thẩm Hành Xuyên lại giữ chặt tôi, trong mắt đột nhiên chảy xuống hai hàng nước mắt.
Đây sợ là nước mắt cá sấu nhỉ?
Nhưng tôi quả thật có một số lời muốn với Thẩm Hành Xuyên, thế là kêu Tần Dã lên xe trước chờ tôi.
Mãi đến khi chỉ còn lại hai người chúng tôi, Thẩm Hành Xuyên không kịp chờ đợi :
“Vi Vi, hối hận rồi, rất hối hận, em đánh , mắng đều , chỉ cầu xin em có thể tha thứ cho .”
Tôi lạnh hỏi lại: “Hối hận sao? Hối hận cái gì? Là hối hận không cứu tôi, hay là hối hận kiếp trước không đối xử tốt với tôi?”
Thẩm Hành Xuyên nghe , thả lỏng cổ tay của tôi, huyết sắc trên mặt lập tức mất hết.
Xem ra, chính ta cũng không muốn nhớ lại chuyện kiếp trước.
Dù sao, những quá khứ kia, rõ ràng tiết lộ đủ loại tội ác của ta.
Lúc này, Thẩm Hành Xuyên bắt đầu tát mình, vừa tát vừa :
“Là bị ma quỷ ám ảnh, là sai rồi, đáng chết! Thế Vi Vi à, giữa chúng ta còn có khả năng không?”
Tôi trầm mặc một chút, sau đó không nhẹ không nặng mà hỏi thăm:
“Thẩm Hành Xuyên, cảm thấy thế nào?”
Anh ta ngừng tác, cụp mắt, sắc mặt thất bại.
Bỗng nghĩ đến cái gì đó, trong mắt có thêm một chút ánh sáng.
“Không, là Đường Hiểu Hiểu, đều là ta chúng ta, nếu không phải ta đột nhiên chạy về, đâu có nhiều chuyện như , mà chưa từng để ta tới tìm em, đều do ta tự mình chủ, mong muốn đơn phương.”
Anh ta lại lần nữa nắm tay của tôi, hèn mọn khẩn cầu: “Em tin một lần cuối cùng không? Người từ đầu đến cuối đều là em, thật đấy. Anh biết mình có tội, cho nên sẽ không cầu xin em cái gì, chỉ cầu xin em có thể , dù để người thứ ba cúng .”
Tôi hoảng sợ Thẩm Hành Xuyên, không thể tin những lời này phát ra từ trong miệng ta.
Dùng sức rút tay mình về, vẫn không lau trên quần áo.
“Thẩm Hành Xuyên, mưu đồ cái gì?”
Tôi đương nhiên sẽ không tin tưởng ta thật lòng tôi.
Khi đã thấy chân chính, sẽ chỉ cảm thấy đây là rác rưởi không ai muốn.
Dáng vẻ Thẩm Hành Xuyên vô cùng thâm : “Là do hiểu ra quá muộn, dù sao, cũng sẽ không bỏ rơi em.”
Tôi chỉ cảm thấy không rét mà run, cảm giác không khác gì bị quỷ quấn lên.
“Thẩm Hành Xuyên, còn như , tôi sẽ báo cảnh sát.”
Thẩm Hành Xuyên nghe , cứng đờ tại chỗ, nước mắt vẫn luôn rơi xuống như không cần tiền.
Tôi chỉ cảm thấy bực bội, hận không thể mau chóng rời đi.
“Thẩm Hành Xuyên, người từ trước tới giờ chỉ có , dù là Đường Hiểu Hiểu hay là tôi, đều không quan trọng bằng lợi ích của .
“Thế không cam tâm, vì sao tôi có thể rời khỏi xong còn sống tốt hơn, thế muốn kéo tôi vào vực sâu một lần nữa.
“Nhưng Thẩm Hành Xuyên, tôi bây giờ không còn một mình.
“Chồng tôi hiện tại, đánh nhau vừa dữ vừa hung ác, dưới tay ấy còn có một đám người bán mạng vì ấy, nếu chán sống, đại khái có thể đi thử một chút.”
Tôi xong, thoáng qua Đường Hiểu Hiểu cách đó không xa.
Thật ra tôi đã phát hiện ta theo sau từ trước, chỉ là không để lộ ra.
Hi vọng ta có thể thấy rõ Thẩm Hành Xuyên là người như nào, đừng để bị bán còn đếm tiền thay đối phương.
Bạn thấy sao?