Dù sao thì quan hệ của bọn họ tốt, chuyện gì cũng sẵn lòng vì đối phương.
Nhưng Tần Dã lại đột nhiên hỏi tôi có phải đang chằm chằm vào mảnh đất ở thành Nam kia không.
Vẻ mặt tôi kinh hãi: “Sao biết?”
“Bởi vì quyền sử dụng mảnh đất kia hiện tại đang nằm trong tay của , đó là thứ cha để lại cho .”
Làm sao lại trùng hợp như ?
Khoan đã…
Cho nên Đường Hiểu Hiểu còn chưa hết hi vọng, trực tiếp tìm tới Tần Dã, muốn ra tay từ chỗ sao?
Thế sao ta lại biết mảnh đất kia là của Tần Dã chứ?
Đáp án chỉ có một, đó chính là Thẩm Hành Xuyên cho ta biết.
Đời trước khi ta lấy , chắc chắn đã từng tiếp với Tần Dã, cho nên biết.
Thấy Tần Dã vẫn đang tôi, tôi lập tức ý thức cái gì.
“Anh sẽ không cảm thấy em tiếp cận cũng là vì mảnh đất này chứ?”
Không hiểu sao, trong lòng có cảm giác không dễ chịu.
Thì ra, khi tôi lo lắng với ta, người ta cũng đang nghi ngờ tôi.
Tôi cúi đầu xuống, muốn , thế nào cũng không nổi.
Tần Dã thấy thế, đột nhiên nâng mặt tôi lên, nghiêm trang :
“Đồ ngốc, đương nhiên sẽ không cho là như .
“Ban đầu, suy nghĩ này đúng là lóe lên trong đầu , rất nhanh đã bị phủ định.
“Anh tin tưởng ánh mắt của mình.”
Tôi hỏi: “Giống như khi đó cứu đám người Lôi Dũng sao?”
Tần Dã hơi nhíu mày: “Không, em không giống bọn họ, cứu bọn họ là bởi vì lòng thiện, cứu em, là bởi vì lòng.”
“Tần Dã, thật sự rất biết chuyện.”
Tôi quệt mồm, hơi bất mãn phàn nàn.
Nói chuyện khéo như thế, cũng không biết đã với bao nhiêu người rồi.
Tần Dã cưng chiều tôi cưng chiều, tay đỡ mặt tôi khẽ nhúc nhích, khiến tôi ngẩng đầu lên.
Sau đó một nụ hôn rơi xuống, như chuồn chuồn lướt nước, lướt qua liền thôi.
“Không phải biết chuyện, là xuất phát từ nội tâm, tự nhiên mà , đi theo bản năng.”
Tôi chỉ cảm thấy gương mặt nóng lên, nhịp tim cũng không nằm trong khống chế.
Sợ dáng vẻ này của mình bị phát hiện, đành phải vùi mặt vào trong n.g.ự.c .
Vị trí lỗ tai áp vào đúng ở lồng n.g.ự.c , tiếng tim đập như sấm rền, đinh tai nhức óc, từng chút một, giống như là đang lớn tiếng thương với tôi.
Ta nhắm mắt lại cảm nhận, thật lâu sau, : “Tần Dã, em thích giống như thích em.”
Anh không trả lời, mà dùng tác để biểu lộ thái độ.
Anh ôm tôi chặt hơn, chặt đến mức giống như muốn vò nát tôi vào trong xương thịt…
18
Ngày hôm sau, Tần Dã đưa cho tôi một phần văn kiện.
Tôi nhận lấy xem, phát hiện là hợp đồng chuyển nhượng quyền sử dụng đất, trên đó viết tên của tôi.
“Tần Dã, điên rồi sao? Anh biết điều này có ý nghĩa gì không?”
Tôi quả thực không thể tin , tại sao có thể có người ngốc như !
“Anh đã hủy bỏ cạnh tranh, thứ em muốn, trùng hợp có, không có đạo lý không cho.”
Nói không cảm là giả.
Cả trái tim giống như bị thứ gì lấp tràn đầy, nóng lên.
Tôi chớp chớp mắt, nuốt nước mắt về.
Đây là chuyện tốt, không thể khóc.
Anh đã lấy ra thành ý lớn như thế, tôi cũng không thể thấp hơn.
Tôi kéo , vừa đi vừa : “Trước khi ký tên, đi một nơi với em trước đã.”
Nơi tôi dẫn đến là Cục Dân chính.
Tần Dã lặp đi lặp lại xác nhận với tôi: “Em thật sự nghĩ kỹ chưa?”
Tôi : “Anh không sợ em cầm đồ của , sau đó đã , tìm người đẹp trai hơn, có tiền hơn sao?”
Tần Dã cau mày suy nghĩ.
“Ừm, có tiền hơn thì không dám , đẹp trai hơn, hẳn là rất khó tìm.”
“Vâng vâng vâng, cho nên em đây không phải lừa đến đây rồi sao?”
Bạn thấy sao?