Vi Dã – Chương 12

Chương 12

Tôi thật sự rất ghen tị, đột nhiên rất muốn nhanh chóng thấy .

“Cậu biết ấy đi đâu không?”

Lôi Dũng suy nghĩ, : “Anh Tần không vị trí cụ thể, chỉ có người tìm ấy, hình như là ở quảng trường Thiên Sính bên kia.”

Tôi đang muốn đi, Lôi Dũng hình như nhớ tới cái gì, còn thêm:

“Đúng rồi chị dâu, thật ra Tần rất có tiền, ấy chỉ rất khiêm tốn mà thôi.

“Anh ấy vốn không cho bọn tôi gọi chị là chị dâu, ấy chị là nương nhà có tiền, phải gọi chị là đại tiểu thư.”

Tôi nghe thấy thì nhíu mày, sao Tần Dã còn xưng hô quê mùa như ?

16

Chỉ là tôi nằm mơ cũng không ngờ, sẽ thấy Tần Dã và Đường Hiểu Hiểu ngồi cùng một chỗ trong quán cà phê ở quảng trường Thiên Sính.

Không biết Đường Hiểu Hiểu đang cái gì với Tần Dã, chỉ thấy hốc mắt ta đỏ lên, giống như là vừa khóc.

Mà Tần Dã vẫn luôn ngồi nghe, lông mày nhăn lại chưa từng thả lỏng ra.

Nhìn một lát, phát hiện Đường Hiểu Hiểu đột nhiên đứng lên, trực tiếp đi từ vị trí đối diện ngồi xuống bên cạnh Tần Dã.

Trực giác cho tôi biết, giữa bọn họ không đơn giản.

Nếu là tôi trước hôm nay, có lẽ sẽ cứ như rời đi, sau đó block Tần Dã.

Bởi vì sau khi bị tổn thương một lần, tôi tuyệt đối không thể nào tha thứ cho bất cứ một đoạn cảm không thuần túy nào.

Thế , nếu như là Tần Dã, tôi muốn tin tưởng một lần.

Ngay khi tôi chuẩn bị đi vào quán cà phê, thấy Tần Dã giống như sợ chọc phải mấy thứ bẩn thỉu, nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi rời đi.

Sau đó đối diện mắt nhau với tôi vừa đi vào trong quán.

So với tôi bình tĩnh, Tần Dã đầu tiên sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ tôi sẽ xuất hiện ở đây, sau đó nhanh chân đi về phía tôi.

“Vi Vi.”

Đường Hiểu Hiểu cũng đuổi tới đúng lúc này, vẻ mặt có chút gấp gáp.

“Anh Tần, chỉ cần có thể đồng ý, tôi…”

Lời tiếp theo của Đường Hiểu Hiểu, khi thấy tôi thì dừng lại im bặt.

Nhưng mà, ta nhanh chóng bình tĩnh lại, ngược lại hỏi tôi: “Lâm Vi, sao lại ở chỗ này?”

“Chẳng lẽ, cũng đến tìm Tần sao?” Cô ta , thân thể vô thức nhích lại gần Tần Dã.

Nhưng mà Tần Dã rất cảnh giác, vào lúc ta dựa tới lập tức nhảy vọt đến trước mặt tôi.

Ánh mắt hơi vô tội tôi, : “Vi Vi, …”

Tôi ra vẻ dữ dằn: “Trở về xử lý sau.”

Đường Hiểu Hiểu thấy cách thức tương tác giữa chúng ta, ánh mắt dần dần ảm đạm xuống.

“Lâm Vi, tôi thật sự xem thường rồi.”

Tôi nhún nhún vai, trả lời: “Đúng không, tôi cũng cảm thấy như .”

Đường Hiểu Hiểu kinh ngạc, mặt như bảng màu, lúc xanh lúc trắng lúc đỏ, trông rất đẹp mắt.

Thật ra, tính cách tôi vốn cũng không dễ chịu thiệt, nếu kiếp trước không quá coi trọng những người không quan tâm đến mình, thì cũng chẳng đến nỗi sống cuộc đời tồi tệ như .

17

Tần Dã đưa tôi về nhà.

Lúc này trời đã khá tối rồi.

Chúng ta cứ thế cuộn tròn trên ghế sofa, không ai gì.

Qua một lúc lâu, là vỡ sự trầm mặc trước.

“Em không hỏi sao? Không phải muốn trở về trừng trị à?”

Tôi sâu xa : “Anh muốn , em không hỏi thì cũng sẽ , nếu không muốn , hỏi cũng vô dụng.”

Vẻ mặt Tần Dã không có biểu cảm gì.

“Em biết Đường Hiểu Hiểu tới tìm vì chuyện gì không?”

Tôi lắc đầu.

Trên đường trở về, tôi suy nghĩ rất nhiều nguyên nhân.

Ví dụ như, Đường Hiểu Hiểu coi trọng Tần Dã?

Lại ví dụ như, Thẩm Hành Xuyên không muốn thấy chúng tôi tốt đẹp, cố ý để Đường Hiểu Hiểu đến chia rẽ tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...