Anh ta trở về, thấy tôi nằm trên mặt đất, m.á.u me khắp người.
Có thể ta sợ tôi c.h.ế.t trong nhà ta, cuối cùng cũng đồng ý ly hôn với tôi.
Nhưng trên đường đi ly hôn, ta đột nhiên hỏi tôi.
“Cô có biết hôm nay là ngày giỗ của Hiểu Hiểu không?”
Tôi mờ mịt về phía , lắc đầu.
Ngay cả mình tôi cũng không quản , đâu còn có thể nhớ những chuyện này.
Nhưng phản ứng của tôi lại triệt để chọc giận Thẩm Hành Xuyên, ta táo bạo đánh tay lái, mắng tôi m.á.u lạnh vô .
“Mạng của bây giờ là do Hiểu Hiểu dùng tính mạng đổi lấy, chưa từng biết ơn, ngay cả ngày giỗ của ấy mà cũng quên! Chỉ muốn rời đi, cho rằng như thì có thể thoát khỏi lương tâm bị khiển trách sao?
“Lâm Vi, thật khiến tôi buồn nôn!”
Tôi lúc ấy cũng khó thở, không khách khí chút nào lại: “Phải, biết ơn, không thể quên ta, sao không c.h.ế.t chung với ta đi!”
Vừa dứt lời, ô tô đột nhiên lắc lư không ngừng, cuối cùng lại lao thẳng xuống vách núi.
Cho dù là trước khi chết, Thẩm Hành Xuyên vẫn còn đang chỉ trích tôi:
“Vốn là chúng ta nợ Hiểu Hiểu, đời này nên chuộc tội cho ấy, dựa vào đâu mà an phận ở một góc…”
Mà đời này, chúng ta ai cũng không nợ ai.
Tôi ngược lại muốn xem xem, Thẩm Hành Xuyên sẽ rơi vào kết cục gì.
14
Tôi ra dấu, ra hiệu Đường Hiểu Hiểu đừng tiếp nữa.
Dù sao nhớ tới chuyện của kiếp trước, thật sự rất khiến tôi buồn nôn.
“Có phải không rõ trạng hay không? Hiện tại nhà họ Thẩm và nhà họ Lâm đều đã ngầm thừa nhận chuyện hôn ước này không còn giá trị rồi, là Thẩm Hành Xuyên kêu đến sao?”
Cô ta lắc đầu.
“Không phải, là tôi không muốn ấy thua.
“Lâm Vi, không phải trước đây vẫn luôn rất thích Hành Xuyên sao? Chuyện lần này là do tôi sai, tôi không nên nghi ngờ bọn cướp do , lại càng không nên đột nhiên từ nước ngoài trở về, bằng không Hành Xuyên cũng sẽ không vì cứu tôi mà khiến đau lòng.”
Tôi bị ta xoay vòng hơi choáng.
“Không muốn thấy ta thua?”
Đường Hiểu Hiểu giải thích: “Thẩm thị cần mảnh đất ở thành Nam để xoay người, Lâm Vi, khăng khăng muốn hủy hôn, có thể đừng cạnh tranh với Hành Xuyên không?”
Tôi lạnh một tiếng: “Cô đang suy nghĩ cái rắm gì thế?”
Lần này, tôi cuối cùng cũng hiểu rõ.
Kiếp trước, khi chúng tôi đến cứu Đường Hiểu Hiểu, cảnh sát cũng đã bắt bọn cướp về quy án, hai khoản tiền chuộc kếch xù cũng thành công lấy lại .
Lại cộng thêm tiền tôi lấy từ Lâm thị, Thẩm Hành Xuyên mới thuận lợi lấy mảnh đất kia.
Nhưng hôm nay, bởi vì tôi tự cứu, kinh đến bọn cướp, bọn họ đã sớm không biết chạy trốn tới chỗ nào.
Cảnh sát đến giờ vẫn chưa có manh mối có lợi, chứ đừng là lấy lại tiền chuộc.
Nói như , Thẩm thị muốn lấy thì đã mất ưu thế.
Đường Hiểu Hiểu vẫn không chịu từ bỏ.
Cô ta cắn răng, đột nhiên quỳ xuống với tôi.
“Lâm Vi, coi như tôi van xin , có thể không , có thể đừng hủy hoại ấy hay không?”
Đã từng thấy bắt cóc đạo đức chưa từng thấy bắt cóc đạo đức không biết xấu hổ như .
Tôi cúi người, xích lại gần ta, nhỏ:
“Lúc trước nghe Thẩm Hành Xuyên muốn thông gia với tôi, lập tức đi nước ngoài, sau khi nghe chúng tôi đính hôn, đột nhiên trở về.
“Cô không sai, tất cả đều tại . Cho nên, hẳn nên tự mình giúp ta, nhà họ Đường không có tiền bằng nhà họ Lâm tôi, tốt xấu gì cũng có thể giúp đỡ một chút chứ?”
Bạn thấy sao?