Vì Cứu Trúc Mã, [...] – Chương 7

7

Kiếp trước ta cao khoảng 1m85, dáng người rất cao.

Nhưng lần này chắc do suy dinh dưỡng? Tôi đi giày cao gót mà đã cao ngang ngửa ta rồi.

“Ni Chi, mày đừng có giả vờ giả vịt ở nhà tao nữa, cút ngay đi!”

Ba mẹ Nghiêm định ngăn ta lại, Ni Nguyện – giả thiên kim kiếp trước, kiếp này là Tiểu Ân, đã giữ họ lại trước:

“Chú, dì, hai người nghe xem Nghiêm Kiêu muốn gì đi.”

“Ni Chi, tao thật không hiểu tao đã đắc tội gì với mày, mày biết tao đã sống những ngày tháng thế nào không!”

“Đám súc sinh đó căn bản là…”

Chắc lại nhớ tới chuyện đau lòng, đến đây môi Nghiêm Kiêu bắt đầu run rẩy:

“Nhưng giờ tao đã trở về rồi, đây là nhà của tao! Không phải là nhà của mày và cái thằng mặt trắng đó! Tao là con ruột của nhà họ Nghiêm, là người thừa kế sản nghiệp nhà họ Nghiêm, không ai vào đồ của tao!”

Tôi liếc ba mẹ Nghiêm, rồi như dỗ trẻ con mà gật đầu theo lời ta: “Được, , , đúng hết.”

“Nghiêm Thanh, muộn rồi, chúng ta đi thôi.”

“Đi đâu?” Nghiêm Kiêu chặn đường chúng tôi lại.

Tôi cố Nghiêm Thanh với ánh mắt ngưỡng mộ:

“Đi dự họp báo dự án mà tôi và Nghiêm Thanh cùng tham gia chứ còn gì.”

“À đúng rồi, hồi trước cũng thích đi cùng dì tham gia mấy sự kiện này mà? Lần này có muốn đi cùng không?”

Mặt Nghiêm Kiêu đỏ bừng lên vì tức giận.

Ồ, đúng rồi, tôi quên mất.

Dù có nền tảng tốt đến đâu, một khi đã rời xa mười năm, muốn quay lại cũng khó.

Tôi vẫy tay với ba mẹ Nghiêm: “Chú, dì, bọn cháu đi đây ạ.”

Ra khỏi cửa, Tiểu Ân lại đi theo tôi.

Nghiêm Thanh đã lên xe chờ trước, còn Tiểu Ân thì bắt đầu dò xét tôi:

“Nghe và Nghiêm Kiêu là thanh mai trúc mã, lúc ấy bị bắt cóc cũng có mặt à?”

“Thế sao lại trốn thoát ?”

Nhìn bộ dạng vô tội giả tạo của ta, tôi bịt mũi lùi lại một bước:

“Thối quá! Tối qua tắm không sạch à?”

“Cả người nồng nặc mùi tanh, chẳng lẽ bị bệnh gì rồi?”

Đây chính là câu ta đã với tôi trong lần đầu tiên gặp mặt ở kiếp trước.

Chúng tôi chằm chằm vào nhau, ánh mắt đầy hận thù không còn giấu giếm nữa.

“Quả nhiên là con tiện nhân này cũng trọng sinh rồi!”

Tôi lạnh hai tiếng: “Ông trời có mắt mà.”

“Đặc biệt cho tôi trở về để xử lý hai tên sát nhân các người!”

Tiểu Ân cong môi lạnh tôi: “Trọng sinh thì sao? Vẫn sẽ thua dưới tay tôi thôi! Kiếp này tôi sẽ dùng xe nghiền nát , rồi ném xuống cống cho cá thối ăn!”

“Đến lúc đó, bố mẹ vẫn sẽ coi tôi là con của họ.”

Tôi liếc mắt ta, bỗng nhiên bật .

Cô ta nghĩ tôi mười năm qua không gì sao?

Bây giờ có lẽ không phải tôi không rời họ, mà là họ không rời tôi.

“Cười cái gì?”

Tôi liếc từ trên xuống dưới, thản nhiên : “Thấy không có tiền nhà tôi đổ vào người , trông cũng bình thường thôi.”

“Cô đoán xem, nếu Nghiêm Kiêu biết bố mẹ là bọn buôn người, ta sẽ ?”

Đồng tử ta co rút lại vì sợ hãi, còn tôi thì thản nhiên rời đi, lên chiếc Mercedes không xa.

Nghiêm Thanh đưa cho tôi một chai nước:

“Cô hình như rất ghét hai người đó.”

“Đúng.”

Tôi không che giấu:

“Nếu cậu muốn tiếp tục ở lại đây, thì cũng phải ghét bọn họ giống tôi!”

Chờ đợi từng ấy năm, chẳng phải chỉ để đợi khoảnh khắc này sao?

Nghiêm Thanh thẳng phía trước, khởi xe, bình thản một tiếng: “Được.”

———————–

Buổi họp báo thực ra không có gì quan trọng, tôi chỉ lấy đó cớ để cố kích thích bọn họ.

Sau khi xong việc, tôi và Nghiêm Thanh tìm một quán cà phê ngồi nghỉ.

Ngồi chưa lâu, tôi thấy một chiếc xe của nhà họ Nghiêm lướt qua bên đường.

“Có phải Nghiêm Kiêu không?”

“Theo dõi thử xem!”

Xe dừng trước cổng bệnh viện, quả nhiên là Nghiêm Kiêu, mà không thấy Tiểu Ân đi cùng.

Cứ bí mật thế này, chẳng biết định gì.

Càng bất ngờ hơn là ta đi thẳng vào khoa hậu môn trực tràng…

Nghiêm Thanh khó hiểu: “Anh ta vào đó gì?”

Còn tôi thì đầy ẩn ý.

Không lẽ tự dưng đến bệnh viện kiểm tra trĩ?

Xem ra Nghiêm Kiêu mấy năm nay đã trải qua không ít chuyện.

Nghiêm Kiêu ở trong khoa hậu môn cả một ngày, trước khi đi còn cằn nhằn mình có việc không thể nhập viện.

Đợi ta rời đi, tôi bảo Nghiêm Thanh tận dụng khuôn mặt giống Nghiêm Kiêu để lừa bác sĩ.

“Sao rồi?”

Sắc mặt Nghiêm Thanh có chút phức tạp.

“Nói đi! Rốt cuộc là chuyện gì?”

Nghiêm Thanh lấy ra một bức ảnh cho tôi xem.

Đó là tấm phim chụp của Nghiêm Kiêu, trong khoang bụng rõ ràng có một chiếc bóng đèn tròn và một chai bia.

Dù đã có chuẩn bị tâm lý, tôi vẫn sững sờ.

Trời ơi, trải nghiệm của ta còn phong phú hơn cả kiếp trước của tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...