Tất cả mọi người đều sững sờ, đồ đạc trên tay ba mẹ Nghiêm cũng rơi xuống đất.
Bố mẹ tôi liếc nhau, bàn tay vừa định mở cửa cũng lặng lẽ rụt lại.
Chỉ có tôi là không nhịn .
Chờ lâu như , cuối cùng cũng về rồi à.
Khi thấy đứng cạnh ta, tay tôi vô thức siết chặt lại.
Ni Nguyện, con nuôi của bố mẹ tôi ở kiếp trước, sợ mất vị trí khi tôi trở về nên nhiều lần hãm tôi, cuối cùng chính ta là kẻ lái xe đ.â.m c.h.ế.t tôi – con giả mạo.
Dù có hóa thành tro, tôi cũng nhận ra ta.
Nghiêm Kiêu như phát điên lao lên Nghiêm Thanh, hét lớn đầy phẫn nộ:
“Tôi chỉ lạc đường chứ không phải chết, trong lòng các người rốt cuộc có coi tôi là con không?”
“Tôi phải ăn phân heo ở cái nơi khỉ ho cò gáy đó, còn các người ở nhà vui vẻ hưởng thụ, thậm chí còn tìm người đến thay thế tôi!”
Ba mẹ Nghiêm sững sờ không nên lời.
Cũng không trách họ .
Giờ đây, Nghiêm Kiêu trông hoàn toàn khác trước, tóc bết dính bẩn thỉu, trên khuôn mặt đen nhẻm còn có một vết sẹo.
Cổ bẩn thỉu, có thể thấy rõ vết bùn đất, trông chẳng khác gì một chiếc bánh xe đen sì.
“Nói đi! Các người gì đi! Tôi đã trở về rồi, tôi mới là con của nhà này, bảo thằng đó cút đi!”
Nói xong, Nghiêm Kiêu liền xông lên đẩy mạnh Nghiêm Thanh.
Lúc này, ba mẹ Nghiêm cuối cùng cũng hoàn hồn.
Họ vô thức đứng chắn trước mặt Nghiêm Thanh: “Kiêu… Kiêu à? Sao con lại về rồi?”
Nghiêm Kiêu mắt đỏ hoe khẩy: “Tôi không nên về à? Được thôi, tôi đi!”
Lúc này, Ni Nguyện – người nãy giờ im lặng, kéo tay Nghiêm Kiêu lại.
“Chú, dì, Nghiêm Kiêu bị bắt cóc mấy năm nay chịu đủ mọi khổ cực, giờ về nhà thấy cảnh này buồn cũng là chuyện bình thường…”
“Hai người vết sẹo trên người ấy thì biết ấy đã khổ sở đến mức nào rồi.”
Trên bụng và lưng của Nghiêm Kiêu, đầy rẫy những vết sẹo chằng chịt.
Nguồn gốc của những vết sẹo này tôi biết rõ hơn ai hết.
Chẳng qua là bị roi đánh thôi.
Không nghe lời thì bị đánh, phản kháng thì bị đánh, muốn trốn thì càng bị đánh tàn nhẫn hơn.
Nước mắt của dì Nghiêm lập tức rơi lã chã.
Dì muốn ôm lấy Nghiêm Kiêu, tay đưa ra lại không dám chạm vào:
“Về là tốt rồi, mình về nhà trước đã, con đi tắm rửa cho thoải mái nhé.”
“À đúng rồi, con xem, Chi Chi đây, hai đứa đã mười năm không gặp rồi đấy, Chi Chi càng ngày càng xinh đẹp…”
Chưa hết câu, Nghiêm Kiêu đã nghiến răng lao thẳng về phía tôi.
Tôi cố không né, Nghiêm Thanh đã ôm lấy tôi và tránh khỏi cú tấn công của Nghiêm Kiêu.
“Ni Chi! Loại người đê tiện như mày cũng xứng đáng sống trên đời này sao? Tao sẽ g.i.ế.c mày! Tao muốn g.i.ế.c mày!”
Mọi người đều bị hành của ta dọa sợ.
Tôi cũng giả vờ tỏ ra đáng thương và vô tội, run rẩy nép sau lưng bố mẹ:
“Nghiêm Kiêu, sao vừa về đã với em những lời độc ác như ?”
Tôi tất nhiên biết vì sao rồi.
Năm đó, tôi chính là người đứng ta bị bắt đi.
Nghiêm Kiêu chỉ vào mặt tôi mắng chửi thậm tệ, tôi không đáng c.h.ế.t yên lành, tôi chó lợn không bằng.
Nói rằng ta bị bắt cóc đều là do tôi.
Tôi không cãi lại một lời, chỉ dùng ánh mắt sững sờ và tổn thương ta.
Giống như kiếp trước, không ai tin tôi, giờ đây cũng không ai tin ta.
Trong khoảng thời gian ta không có mặt, tôi gần như đã trở thành nửa đứa con của nhà họ Nghiêm.
Ai sẽ tin những lời nhảm nhí của ta chứ?
Quả nhiên, thấy khuyên bảo mãi không , Nghiêm liền đá đổ thùng rác bên cạnh, chỉ vào ta quát lớn:
“Đừng có mà phát điên ở đây!”
“Hồi đó chúng ta đã kiểm tra camera rồi, chính mày không có đầu óc bị lừa, thì liên quan gì đến con bé Chi Chi?”
“Mau về nhà đi!”
Nghiêm Kiêu còn định gì đó, Nghiêm lại tiếp:
“Không về thì cút đi, sau này tao coi như không có đứa con như mày!”
Cuối cùng, Ni Nguyện khẽ chạm vào tay Nghiêm Kiêu.
Anh ta lúc này mới dịu lại: “Về thì về! Nhưng đây là Tiểu Ân, của tao! Cô ấy phải ở cùng tao trong nhà!”
Vở kịch này cuối cùng cũng kết thúc.
Chỉ là trước khi Ni Nguyện vào cửa, ta quay đầu tôi, trong ánh mắt đầy hận thù khiến tôi nghi hoặc.
Hận à?
Chỉ có tôi mới có quyền hận ta.
Chẳng lẽ… ta cũng trọng sinh?
Hôm sau, tôi và Nghiêm Thanh hẹn nhau đi chuẩn bị cho triển lãm nghệ thuật.
Suy nghĩ một lát, tôi cố ghé qua nhà bên cạnh:
“Chú, dì ~ Nghiêm Kiêu dạo này thế nào rồi ạ?”
Vừa nghe thấy giọng tôi, Nghiêm Kiêu đang ăn cơm liền ném mạnh đũa xuống đất:
“Ba! Con đã rồi, từ giờ chúng ta phải cắt đứt quan hệ với nhà bên cạnh!”
Chú Nghiêm bất lực ta, còn dì Nghiêm thì vội đứng dậy kéo tôi vào nhà:
“Đừng nghe nó bậy, nó mới về, đang bị kích thôi.”
“Ai bị kích !”
Nghiêm Kiêu đập mạnh bàn, bước nhanh đến trước mặt tôi.
Bạn thấy sao?