Vì Cứu Trúc Mã, [...] – Chương 5

5

Nghiêm Thanh và tôi sánh vai bước đi, suốt quãng đường không lời nào.

Mãi đến khi gần về đến nhà, cậu ta mới :

“Hôm nay cảm ơn cậu.”

Chưa kịp để tôi không có gì, cậu ta lại tiếp:

“Tôi biết cậu đang giúp tôi giải vây, yên tâm đi, những thứ không thuộc về tôi, tôi sẽ không tham lam.”

?

Tôi tốn bao công sức kéo cậu ta vào đây, chẳng phải để cậu ta ngoan ngoãn vô như thế này đâu.

Tôi dừng bước, quay lại cậu ta:

“Tại sao lại không tham?”

Nghiêm Thanh như bị tôi hỏi choáng váng, há miệng ra mà không biết gì.

Tôi nghiêm túc cậu ta:

“Cơ hội đã đặt ngay trước mặt rồi, cậu còn không biết trân trọng?”

“Chẳng lẽ cậu muốn bị bắt nạt mãi sao?”

Nghiêm Thanh nhíu mày, trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia cảm khác lạ.

Tôi quay đi.

Cậu ta thực sự giống hệt Nghiêm Kiêu.

“Nhưng tôi là con nuôi, sớm muộn gì Nghiêm Kiêu cũng sẽ quay về.”

“Con nuôi thì sao?”

Tôi hỏi ngược lại:

“Điều họ quan tâm không phải là m.á.u mủ hay con nuôi, mà là ai có thể mang lại lợi ích cho gia tộc.”

Huống chi cảm ư?

Trước năm tám tuổi, bố mẹ tôi cũng cưng chiều tôi nhất mực, như thể muốn nâng tôi lên tận trời.

Nhưng mười năm sau tôi chật vật trở về, họ chẳng phải cũng đứng về phía con giả thiên kim, vứt bỏ tôi như rác sao?

Họ ghét tôi đen đúa, gầy gò, chẳng ra dáng.

Chê tôi quên sạch lễ nghi giao tiếp đã học trước đây, ra ngoài thì bị người ta nhạo.

Thậm chí trong bữa tiệc hơn hai mươi người, vì tôi đánh rơi đũa, bố tôi thẳng thừng đuổi tôi ra ngoài.

Nhưng bố mẹ à.

Mười năm qua tôi bị trói tay trói chân, ăn cơm cũng phải vùi mặt vào bát.

Không ăn, tôi sẽ c.h.ế.t đói.

Với tôi, cái gọi là lễ nghi là thứ tôi vứt bỏ sớm nhất, sống sót trở về đã là quá khó khăn rồi.

“Tình cảm sẽ phai nhạt, có nắm lấy cơ hội này hay không là tùy ở cậu.”

Nói xong, tôi bước nhanh về nhà.

Kiếp này, tôi chỉ quan tâm đến lợi ích.

——-

Chắc là những lời tôi với Nghiêm Thanh đã có tác dụng.

Cậu ấy thực sự càng ngày càng có dáng dấp của một cậu ấm nhà giàu.

Có gì không chắc chắn, cậu ấy sẽ đến hỏi tôi, gặp ai cũng không còn rụt rè, e ngại.

Sau vài năm, ngoài việc học golf, b.ắ.n súng, cưỡi ngựa, đàn piano, cậu ấy còn nắm vững kiến thức tài chính và quản trị kinh doanh.

Cậu ấy đã trở thành người còn xuất sắc hơn cả Nghiêm Kiêu thật sự.

Sau khi giành một dự án lớn cho nhà họ Nghiêm, tôi đợi cậu ấy bên ngoài phòng họp.

Vừa bước ra, một bó hoa tươi đã trao vào tay cậu ấy:

“Lại ký thêm một hợp đồng lớn, chúc mừng nhé.”

Nghiêm Thanh vừa ôm bó hoa, vừa tự nhiên nhận lấy chiếc túi xách của tôi:

“Đừng trêu tôi nữa, nữ tỷ phú tương lai! Đi thôi, về nhà.”

Tôi mỉm mà không gì.

Những năm qua, không chỉ Nghiêm Thanh chứng tỏ bản thân trong mọi lĩnh vực, tôi cũng không hề kém cạnh.

“À đúng rồi, sắp thi đại học rồi, cậu định vào trường nào?”

Tôi không do dự đáp: “Đại học A của thành phố mình.”

Nghiêm Thanh tôi: “Trùng hợp thật, tôi cũng .”

Nhìn ánh đèn phố lùi dần qua khung cửa sổ, tôi khẽ nhếch môi .

10 năm đã gần trôi qua.

Tôi luôn nỗ lực nâng cao bản thân, các mối quan hệ, nguồn lực và cả sản nghiệp gia đình dần dần tôi tiếp quản từ tay bố mẹ.

Còn Nghiêm cũng dần để Nghiêm Thanh tiếp và tiếp quản sản nghiệp nhà họ Nghiêm ngoài việc học.

Dù tuổi còn trẻ, bất kỳ việc gì cậu ấy cũng hoàn thành xuất sắc.

Điều đó khiến ai trong giới cũng biết nhà họ Nghiêm gặp may trong rủi, nhận nuôi một cậu con trai thông minh và chăm chỉ.

Thêm vào đó, với ngoại hình nổi bật và dáng người cao ráo, cậu ta còn bất ngờ nổi tiếng trên mạng.

Dù không có ý định trở thành ngôi sao Internet, chỉ với một tài khoản trống trơn, không có bất kỳ nội dung gì cũng đã thu hút 10 triệu người theo dõi.

Tính theo thời gian, chắc Nghiêm Kiêu cũng sắp trở về rồi.

Nhưng dù sao đi nữa, Nghiêm Thanh cũng không chỉ có một con đường lui.

Huống chi…

Đến lúc đó, ba mẹ Nghiêm sẽ nghiêng về ai cũng chưa biết .

Vở kịch lớn này, tôi nhất định phải ở lại thành phố để tiện theo dõi!

————–

Ngay trong ngày kết thúc kỳ thi đại học, gia đình Nghiêm và bố mẹ tôi đã đưa chúng tôi ra ngoài ăn mừng.

Mọi người đều vui vẻ không ngớt, trên mặt ba mẹ Nghiêm cũng không còn chút ưu sầu nào.

Chúng tôi chơi đến tận nửa đêm mới về nhà.

“Chú, dì, mai gặp lại nhé!”

Chúng tôi vẫy tay chào tạm biệt, vừa dứt lời, từ đằng xa vang lên một giọng lạnh lẽo:

“Hắn là ai?”

Ba mẹ Nghiêm không chút do dự trả lời: “Nghiêm Thanh, con trai của chúng tôi.”

Dưới ánh đèn đường, một người ăn mặc rách rưới tức giận giậm chân hét lớn:

“Hắn là con các người, tôi là cái gì?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...