Vì Cứu Ca Ca [...] – Chương 9

Tên sứ thần Hạ Lăng dẫn đầu, cung kính gật đầu, tay nâng một cái khay sơn son thếp vàng, từng lớp từng lớp vén lên, lộ ra thêu thùa tinh xảo bên trong.

 

"Đây là tác phẩm của hơn 30 thợ thủ công Hạ Lăng, đã bỏ ra nửa năm để hoàn thành. Đây là thêu thùa truyền thống Bát Tiên lai triều của Hạ Lăng."

 

"Ngụ ý bốn phương yên ổn, muôn đời thái bình, đặc biệt dâng lên Hoàng Thượng."

 

Hoàng Thượng chỉ thoáng qua, nụ không hề chạm tới đáy mắt.

 

Là người đứng dưới Hoàng Thượng, ta ngay lập tức nhận ra biểu cảm phẫn nộ che giấu ấy.

 

Sứ thần Hạ Lăng này không biết xấu hổ, lại dám đồ thêu của Tô Châu là thêu thùa truyền thống của Hạ Lăng.

 

Hắn ta còn ngang nhiên dâng nó lên Hoàng Thượng!

 

Trên mặt Đức phi rõ ràng viết: "Hắn đang đánh rắm gì ?"

 

Thục phi đang ăn nho, trông như sắp phun ra thành phi tiêu.

 

Ta nhấp một ngụm trà, tiện tay ném một viên mứt hoa quả dưới chân sứ thần Hạ Lăng.

 

Sứ thần Hạ Lăng: ???

 

Ta chậm rãi ngước lên, giọng điệu không chút gợn sóng.

 

"Ở triều ta có câu, đồ ăn rớt xuống đất trong vòng 1 phút có thể nhặt lên ăn, ta thì luôn chờ 10 phút mới nhặt lên ăn, bởi vì miệng của ta dơ hơn."

 

Sứ thần Hạ Lăng: "Ý của quý phi là gì?"

 

Ý ta là ta muốn , muốn miệng thối, muốn b.ắ.n pháo vào ngươi, đồ vật ngu ngốc nhà ngươi, vô dụng!

 

"Quốc gia của ngươi lúc nào cũng thật giàu sức sáng tạo, năm trước dám bánh chưng của triều ta là món ăn của Hạ Lăng, năm nay lại dám thêu Tô Châu của triều ta là thêu thùa truyền thống của Hạ Lăng."

 

"Mặt ngươi thật lớn, có thể bao dung cả núi sông. Đáng tiếc, thứ trộm vẫn là trộm, dù có thấy sự cố gắng thêu thùa Bát Tiên, kỹ thuật của ngươi vẫn còn thua xa Tô Châu của ta vạn dặm."

 

Sứ thần Hạ Lăng mặt đen như đáy nồi: "Ngươi..."

 

"Cũng phải thôi, Hạ Lăng chỉ là một tiểu quốc, thành lập chưa đến hai trăm năm, muốn lịch sử không có lịch sử, muốn căn cơ không có căn cơ, cái gì cũng không có. Ngươi chỉ biết đi trộm khắp nơi."

 

Hiền phi bật : "Thật giống lão thái thái gặm dưa hấu, vô liêm sỉ thật."

 

Sứ thần Hạ Lăng tức giận đến đỏ mặt tía tai, không thể phản bác gì.

 

Tuệ phi bóc một quả nho đưa qua: "Trộm thì cũng thôi đi, tại sao lại dám trộm rồi là của mình? Chẳng lẽ sau này ngươi cũng sẽ váy của nữ tử chúng ta là do các ngươi thiết kế sao? Ngươi đã không có lịch sử, cũng chẳng có liêm sỉ."

 

Sứ thần Hạ Lăng tức giận đến mức khói bốc lên thất khiếu, thẹn quá thành giận.

 

"Hoàng Thượng, nữ tử của quý quốc miệng lưỡi sắc bén, tại sao người lại chịu đựng để họ chửi mắng sứ thần như thế? Nữ nhân không có tài đức, sao có thể cưỡi lên đầu nam nhân chúng ta?"

 

Hắn ta thật lớn gan!

 

Nhịn sao nổi đây?

 

Nhưng chưa kịp để ta bộc phát, Đức phi đã đứng dậy trước.

 

Nàng ta vỗ bàn đứng lên, khí thế như sóng lớn, giọng vang vọng khắp đại điện.

 

"Ngươi thật là vĩ đại, ngươi với nương ngươi sinh ra cha ngươi đấy à!"

 

Lời đơn giản mà chua ngoa, cực kỳ hả hê.

 

Cả đại điện lập tức yên lặng, nghe cả tiếng kim rơi.

 

Ta nghi ngờ rằng Đức phi này chỉ cần mở miệng, ngay cả Lai Phúc cũng bị nàng ta mắng tan tác.

 

Sau một khoảnh khắc sững sờ, Hoàng Thượng nghiêm mặt, trong giọng lộ rõ uy quyền của thiên tử.

 

"Nữ tử triều ta có thể thê tử, cũng có thể quan."

 

"Là thê tử thì hậu thuẫn cho trượng phu. Làm quan thì mưu cầu lợi ích cho trăm họ."

 

"Đây là tài năng của các nàng, không liên quan đến giới tính."

 

"Về việc bị cưỡi lên đầu, bị chính thê của mình cưỡi lên đầu thì có gì không thể?"

 

Lời này ra thật khéo léo, không ai có thể phản bác.

 

Không biết có phải ta bị ảo giác hay không, sao ta lại cảm thấy có một luồng ánh mắt nóng bỏng đang chiếu lên đầu mình.

 

Ta thẳng về phía trước, trong lòng lẩm bẩm: "Tẩu tẩu của huynh trưởng, không thể khinh nhờn."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...