Vì Cứu Ca Ca [...] – Chương 4

Không thể để như , phải lập tức đưa hắn trở về kinh, để hắn biết thế gian hiểm ác đến mức nào.

 

Ta mở to đôi mắt đáng thương Hoàng Thượng, cố gắng cho nước mắt chực trào. Trong tưởng tượng, Hoàng Thượng sẽ hỏi: "Tại sao mắt nàng ngấn lệ?" Rồi ta sẽ thêu dệt một câu chuyện cảm về nỗi nhớ nhà, nhớ huynh trưởng.

 

Nhưng không, Hoàng Thượng hỏng kịch bản!

 

Hắn ta một lúc rồi : "A Diên có bị đau họng không?"

 

...

 

Ta bị câu hỏi thẳng thừng đó nghẹn lại, yết hầu cảm thấy khó chịu, bắt đầu ho khan dữ dội.

 

Nhìn ta đỏ mặt, Hoàng Thượng đặt ta lên giường, phất tay gọi thái y.

 

...

 

Thật tốt, quân muốn thần bệnh, thần không thể không bệnh.

 

Thái y khi rời đi, liếc ta đầy châm chọc, như muốn : "Cùng là người công, sao ngươi lại quá thế?"

 

Hoàng Thượng ta, thấy mắt ta sưng như chân giò, liền xoa trán rồi trầm giọng hỏi:

 

"Nếu nàng muốn gặp trẫm, chỉ cần một tiếng là , leo cây gì?"

 

Câu này ta biết cách trả lời!

 

"Hoàng Thượng vì sao như " có bài giải cho huống này, bất kể Hoàng Thượng hỏi gì, chỉ cần trả lời rằng nhớ quân vương là ổn.

 

Ta chuẩn bị cảm , vận dụng hết mị lực của mình:

 

"Ngày ngày nhớ quân vương không gặp , thần thiếp vì quá nhớ Hoàng Thượng mà phạm vào quy củ."

 

Khóe miệng Hoàng Thượng khẽ , quả nhiên, nịnh nọt luôn có hiệu quả.

 

"Không gặp trẫm? A Diên, chẳng phải ngày hôm qua nàng mới thấy trẫm sao?"

 

Ôi, lần đó không tính, vì đó là lần gặp không thành công.

 

Ta xê dịch mông, cúi đầu cọ cọ vào cổ Hoàng Thượng: "Dù Hoàng Thượng có ở bên cạnh, A Diên vẫn không thể ngừng nhớ."

 

Thật ra ta không lúc nào không nghĩ cách kéo Tạ Ngọc về, nhiệm vụ này quá quan trọng để bỏ qua.

 

Tiểu Thúy ở góc phòng rùng mình, có lẽ vì không nghỉ ngơi tốt. Nhìn nàng ấy rời đi, ta càng thêm quyết tâm diễn tròn vai.

 

Hoàng Thượng dường như hài lòng với sự chân thành của ta, tươi, đưa cho ta một cái bánh hoa đào.

 

Không hiểu tại sao, ta cắn miếng bánh rồi lại tiến gần Hoàng Thượng hơn.

 

Khi nhận ra hành này không ổn, mặt ta đỏ bừng Hoàng Thượng đã kéo ta lại gần.

 

Bốn mắt nhau, tín hiệu cảm đầy ắp!

 

Ta cắn bánh không , Hoàng Thượng cúi xuống cắn nửa miếng bánh còn lại:

 

"Ngọt thật."

 

...

 

Không ngờ, ta không cần ai dạy mà đã học cách ứng xử như một sủng phi, chiến thắng trong tầm tay!

 

Ta nhanh chóng quyết định, nhảy vào lòng Hoàng Thượng, nghĩ rằng việc đưa Tạ Ngọc về nhà sắp hoàn thành. Không kiềm chế , ta lớn.

 

"Vui vì gặp trẫm sao?"

 

Ta lỡ miệng: "Đúng , có phải Tạ Ngọc sắp về nhà rồi không?"

 

Hỏng rồi, lỡ miệng!

 

Quả nhiên, ánh mắt Hoàng Thượng thoáng tức giận, giọng lạnh hẳn:

 

"Sao nàng cứ nhắc đến huynh trưởng mãi thế?"

 

Ta không thể thẳng là vì ta không ưa việc hắn ở Lĩnh Nam mà ăn tới 300 quả vải mỗi ngày chứ?

 

Sao Hoàng Thượng thay đổi nhanh , là thuộc giống chó sao?

 

"Thôi thôi, không nhắc nữa, Hoàng Thượng, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, chúng ta việc chính đi."

 

Hoàng Thượng liếc ta, hừ một tiếng rồi đứng dậy, đi thẳng mà không quay đầu lại.

 

Đi rồi!

 

Ngủ một mình thật khó chịu!

 

Ta thực sự không biết xấu hổ sao?

 

Từ giờ về sau ta không nhắc đến Tạ Ngọc nữa sao?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...