Vì Cứu Ca Ca [...] – Chương 3

3

 

Tiểu Thúy đúng là thương ta.

 

Mấy ngày nay nàng ấy còn đưa ta vài tài liệu để học, như là "Yêu phi tự mình tu dưỡng" và "Hoàng Thượng vì sao hắn lại như ".

 

Dù hiện tại hậu cung không có ai là phi để tham khảo, chúng ta vẫn rút ra quy luật từ các sủng phi trong lịch sử.

 

Cuối cùng, kết luận rằng Hoàng Thượng đều thích những nữ tử yếu đuối, mềm mại, thướt tha, xinh đẹp.

 

Tóm lại một câu.

 

Làm người, quan trọng nhất là vui vẻ.

 

Làm quan trong triều, quan trọng nhất là khiến Hoàng Thượng vui vẻ.

 

Ta .

 

Ta mặc một bộ váy kiều diễm nhất, trang điểm theo kiểu "trà xuân đúng chuẩn" thẳng tiến đến Ngự Hoa Viên.

 

Quả nhiên, Hoàng Thượng đang ngắm hoa. Ta nhanh chóng cho Tiểu Thúy dựng xích đu.

 

Khi Hoàng Thượng đi qua, ta sẽ phe phẩy cây quạt, chơi xích đu, chắc chắn sẽ khiến hắn để mắt tới ta.

 

Ta quả thực là sủng phi gan dạ, hắc hắc hắc, trong lòng phát ra tiếng đắc ý.

 

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, ta kéo nhẹ tà váy, từ từ ngồi lên xích đu.

 

Vừa định ngâm một bài thơ.

 

Đã thấy Hoàng Thượng kỳ lạ rồi quay người bước đi.

 

"Này, Hoàng... Hoàng Thượng à..." Ta nghe thấy mình phát ra âm thanh yếu ớt.

 

Thôi rồi, người của triều đình thì phải theo sát bước chân của ông chủ.

 

Ta theo Hoàng Thượng đi vào rừng.

 

Vì muốn chiếm vị trí cao quan sát rõ hơn, ta leo lên cây với sức lực của chín trâu hai hổ.

 

Hô ~ không sót gì rồi, phong cảnh thật đẹp!

 

Nhưng Hoàng Thượng đâu?

 

Ủa, sao đột nhiên lại mất tích? Hắn mọc thêm chân mà đi nhanh như sao?

 

Tiểu Thúy đã đợi ở trong cung, cấm không cho xe đi vào.

 

Trong lúc ta đang tìm kiếm, dưới gốc cây vang lên một giọng trầm ấm.

 

"Tìm cái gì đấy?"

 

"Tìm phu quân."

 

"Cô nương muốn tìm dạng phu quân nào?"

 

"Phong lưu tuấn tú, cử chỉ vô song.."

 

Ta còn đang vọng phu giữa vườn, dưới gốc cây lại vang lên tiếng khẽ.

 

"Ngươi thấy ta không?"

 

Người huynh đệ ơi, đừng chuyện với ta nữa, ta không muốn bị gán tội "dâm loạn hậu cung" đâu.

 

Ta định bảo hắn ta đi ngủ đi không cẩn thận trẹo chân, từ trên cây lộn nhào xuống.

 

Rơi thẳng vào một đôi cánh tay rắn chắc.

 

Nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực của Hoàng Thượng.

 

"A Diên, sao nàng lại nghịch ngợm thế?"

 

"Hoàng... Hoàng Thượng!"

 

Thật sự là tìm kiếm giữa biển người, người lại dang tay đỡ lấy ta, hu hu hu.

 

Tiểu Thúy ở bên cạnh ra vẻ thỏa mãn, ta như một cây cải trắng đáng thương chuẩn bị bị "xử lý".

 

4

 

Ta vội vàng ôm lấy cổ Hoàng Thượng, học theo dáng vẻ trong "Yêu phi tự mình tu dưỡng", cố ra vẻ yếu đuối, giọng điệu nũng nịu.

 

"Hoàng Thượng, đau quá."

 

Ban đầu, Hoàng Thượng còn quan tâm, có lẽ nghĩ rằng ta đã trật chân.

 

Ta không bỏ cuộc, cố gắng thêm, nũng hơn.

 

"Hoàng Thượng, người ta đau thật mà."

 

Ánh mắt liếc sang Tiểu Thúy, mặt nàng ấy như kiểu muốn mà không dám , như bị táo bón. Ta suýt nữa bật nhớ đến việc Tạ Ngọc đang tận hưởng quả vải ở Lĩnh Nam, lòng ta lại thấy đau nhói.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...