Phần 3: Miểu Miểu
1
Nếu kế hoạch hoàn hảo thì…
Lại Trạch Hào sẽ ch//ết trong tay tôi.
Vu Tầm Đạo không phải là cha ruột của tôi.
Chú ấy chỉ lớn hơn tôi 15 tuổi, cùng lắm chỉ có thể tính là người giám hộ của tôi thôi.
Tôi mẹ nuôi dưỡng từ nhỏ, sau khi mẹ mất, ấy là người chăm sóc tôi, chăm sóc tôi mười mấy năm.
Tôi đã đổi họ theo ấy, ấy gọi tôi là “con ”, tôi chưa bao giờ gọi ấy là “ba”.
Tôi gọi ấy là “”.
Tối hôm đó, vẫn cố gắng nở nụ vui vẻ, những món ăn tôi thích nhất.
Nhưng tôi mấy lần, đều không nghe thấy.
Mỗi lần muốn một việc gì đó lớn, lại như .
“Chú, muốn gi//ết hắn, đúng không?” Lúc ăn cơm, tôi hỏi như .
Chú ngẩn ra một lúc, không trả lời tôi.
“Đừng điều ngốc nghếch.” Tôi .
Chú đặt đũa xuống, thở dài, một tiếng xin lỗi, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, nhanh chóng lau đi.
Tôi biết quá khứ của .
Chú có thể điều đó, cũng có thể che giấu điều đó.
Nhưng việc này, tôi muốn tự mình .
2
Tôi nhắn tin cho Lại Tử Hào, ch//ửi rủa hắn, rằng nếu gặp lại hắn, tôi sẽ chiến đấu với hắn đến cùng.
Tôi cố ý như .
Nếu tôi tỏ ra yếu đuối, đáng thương, Lại Tử Hào sẽ coi tôi như rác rưởi.
Nhưng nếu tôi tỏ ra tức giận, hung dữ, Lại Tử Hào mới muốn tiếp tục chơi với tôi.
Quả nhiên, nửa phút sau, hắn đã gửi cho tôi một tin nhắn thoại.
Vẫn với giọng điệu hớn hở cợt.
“Muốn chiến đấu với tôi như thế nào? Chiến đấu ở đâu?”
Tôi , đồ kh//ốn nạn.
Hắn , muốn gặp lại đồ kh//ốn nạn một lần nữa không?
Tôi , có can đảm thì đến nhà tôi.
Ngày hôm sau, tôi đã tìm cách đuổi đi.
Nửa giờ sau khi đi, Lại Tử Hào đúng hẹn đến nhà tôi, một mình.
Và tôi, đã mài sắc con dao trong nhà bếp.
3
Lại Tử Hào bước vào căn phòng nhỏ của tôi, tôi đóng cửa lại, khóa trái.
Hắn rằng cánh cửa này không cách âm.
Nếu hét lên, mọi người trên hành lang đều có thể nghe thấy.
Tôi , “Vậy thì nên nhỏ giọng lại.”
Hắn , “Cô cũng nên nhỏ giọng lại.”
Tôi gật đầu, “Tất nhiên rồi…”
Nói xong, tôi trực tiếp đâm con dao vào cổ hắn.
Nhưng vì sợ hãi, tay tôi không theo ý muốn, đâm trượt con dao.
Hắn thoát ra, trên cổ chỉ để lại một vết thương nhỏ và nông, phải một lúc sau mới rỉ ra một giọt máu.
Hắn sờ cổ, máu của mình.
“Con đ* kh//ốn nạn!”
Hắn chửi tôi một câu.
Tôi không thể gi//ết hắn nữa, định quay lưng bỏ đi, vừa chạm tay vào tay nắm cửa, tóc đã bị hắn giật lại.
Hắn đập đầu tôi xuống đất.
Đạp lên bụng tôi.
Một cái, hai cái.
Tôi hét thảm thiết, càng , hắn càng đạp mạnh hơn.
Hắn chửi tôi là con đ*.
Chửi tôi chỉ là một con nhỏ quê mùa, đến ăn xin!
Rồi hắn quỳ lên người tôi, giật lấy con dao.
Đưa mũi dao sát vào mặt tôi.
Hắn , yên tâm, tôi sẽ không tổn thương , chỉ là muốn hủy hoại khuôn mặt này thôi.
Như , sẽ không thuộc về ai khác nữa…
Phần 4: Vu Tầm Đạo
1
Tôi dù thế nào cũng không thể tưởng tượng rằng, Miểu Miểu lại ra tay gi//ết người trước cả tôi…
Ngày đó, Miểu Miểu bất ngờ bảo tôi đi rất xa, mua một loại bánh đặc biệt giúp con bé.
Nhưng sau khi xe chạy mười mấy phút, tôi mới nhận ra, con bé chỉ muốn để tôi rời đi.
Thời điểm con bé yếu đuối nhất, con bé để tôi rời đi, con bé muốn gì ?
Tôi vội vàng bảo tài xế quay đầu xe lại, hét lên với ta, bảo ta lái xe nhanh về, tôi phải cứu người!
Xuống xe, tôi chạy về nhà bằng hết sức của mình.
Đạp cửa, tôi thấy Miểu Miểu đang bị Lại Tử Hào đè lên người.
Con dao trong tay Lại Tử Hào đã đặt sát vào mặt Miểu Miểu.
Hắn thấy tôi, định gì đó.
Nhưng tôi đã cầm món đồ trang trí bằng thủy tinh trên tủ đầu giường lên, đập vào thái dương của hắn vỡ tan.
2
Miểu Miểu với tôi rằng, chính con bé đã dẫn Lại Tử Hào đến đây.
Con bé nhận ra tôi muốn “ những việc đáng sợ”, và cũng biết rằng không thể ngăn cản tôi .
Vì , con bé đã suy nghĩ cả đêm, quyết định hành trước tôi.
Miểu Miểu khóc, rằng lúc đâm Lại Tử Hào bằng con dao, con bé đã sợ hãi.
Tôi ôm con , rằng mọi chuyện đã ổn, đã ổn rồi. Tôi sẽ xử lý mọi thứ.
Lại Tử Hào bị chảy gần 100ml m//áu ở đầu, hắn chưa ch//ết.
Thật tốt.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi cũng nhận ra rằng, ch//ết, quá đơn giản.
Nhưng, thế nào để đối phó với cảnh sát?
Tr//a t//ấn Lại Tử Hào không phải là việc khó.
Khó khăn là, thế nào để tôi và Miểu Miểu thoát tội.
Làm thế nào để chúng tôi có thể trừng Lại Tử Hào, và vẫn thoát thân an toàn sau đó.
Phần 5: Đối lập
01. Vu Tầm Đạo (Thời gian thẩm vấn còn lại: 0 giờ 14 phút)
Thời gian trôi đi từng phút từng giây.
Đồng hồ trên tường cho thấy, thời gian tạm giữ 48 giờ sắp kết thúc, chỉ còn cách vài phút nữa.
Tôi không đạt mục đích, cho đến lúc này, cảnh sát Lương vẫn hoàn toàn không có ý định hợp tác với tôi.
Họ thậm chí không muốn giúp tôi tìm bằng chứng tội phạm của Lại Tử Hào.
Tôi đã lường trước điều này rồi.
Tôi cũng từng là cảnh sát, không nhân nhượng với tội phạm là nhiệm vụ của cảnh sát.
Bởi vì họ chọn không nhân nhượng, đừng trách tôi hành bất chính.
Lúc này, cảnh sát Lương bước vào, châm một điếu thuốc, đưa cho tôi, : “Người em, còn mười phút cuối cùng thôi.”
Tôi nhận điếu thuốc, : “Ừ, có vẻ như các không tin Lại Tử Hào sẽ ch//ết.”
Nói xong câu đó, tôi chằm chằm vào cảnh sát Lương.
Anh ta bình tĩnh một cách khác thường.
Có vẻ như, ta đã có phương án điều tra mới rồi.
Nhưng mà, mười phút, ta có thể gì chứ?
“Anh em trước đây cũng là cảnh sát à?” Anh ta đột nhiên hỏi một câu.
“Điều tra tôi rồi?”
“Đúng , tại sao lại nghỉ việc?”
“Tôi có thể không trả lời không?”
Anh ta gật đầu, “Tuỳ .”
Rồi lại im lặng hút thuốc.
Im lặng.
Phòng tối, khói thuốc, ta ngồi bên cạnh tôi.
Tôi biết, sau 48 giờ vật lộn, đây là lúc tôi yếu nhất.
Người như ta, đã tích trữ đủ sức mạnh trong im lặng, chuẩn bị cho tôi một đòn quyết định cuối cùng.
Chúng tôi đều đang chờ đợi.
Chờ xem ai sẽ không chịu nổi trước.
Đột nhiên, điếu thuốc của tôi cháy đến tay.
Anh ta khẽ một tiếng.
“Anh thực sự không biết Lại Tử Hào ở đâu?”
Tôi vô thức lắc đầu, “Trong camera giám sát đã thấy rồi, buổi chiều hắn đã đi mất.”
“Camera à, luôn có một vài lỗ hổng.” Anh ta .
“Camera còn có lỗ hổng sao?”
“Tất nhiên rồi, tôi chỉ thấy bóng lưng của Lại Tử Hào, ai biết người Lại Tử Hào đó, có phải là giả không?”
Bạn thấy sao?