Vì Cô Ấy Sắp [...] – Chương 9

Chương 9

Còn em tôi thì có thể tùy ý nũng, bất cứ điều gì mình thích.

Khi chuyện tôi Chu Kỳ bị lộ, bố sai dì tôi đến chuyện với tôi.

Dì mặc chiếc sườn xám của mẹ, đeo vòng cổ ngọc trai của mẹ, ánh mắt vừa khinh thường vừa thương tôi:

“Muốn đương cũng , đừng để mất đi lần đầu. Nếu không, con sẽ không còn giá trị nữa.”

“Ôn Từ, con là chị, chẳng lẽ lại để em mình phải gánh vác thay sao?”

Năm tôi hai mươi tuổi, dì cho tôi hai sự lựa chọn:

Một là lập tức gả cho một đối tác kinh doanh của bố, người đàn ông hơn tôi tận hai mươi tuổi.

Hai là ra nước ngoài học ngành kinh doanh, sau khi tốt nghiệp quay về kết hôn và giúp quản lý công ty.

Tôi chọn con đường thứ hai.

Nhưng vừa về nước không lâu, họ lại bắt đầu tìm kiếm, đánh giá đối tượng kết hôn phù hợp, xem nên liên kết với gia đình nào để tối đa hóa lợi ích cho nhà họ Ôn.

Họ tính toán lý trí, tỉnh táo, kỹ lưỡng.

Chỉ duy nhất… chưa từng hỏi đến ý kiến của tôi.

May mà lúc ấy, Chu Kỳ cầu hôn tôi.

Tôi đã đồng ý.

Tôi tưởng rằng ấy sẽ giống như bao năm trước, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, dìu tôi đi qua bờ vực thẳm, cố gắng không để tôi rơi xuống.

Nhưng bên cạnh , đã có Tô Dự rồi.

12

Khi váy tôi bị xé rách te tua, cuối cùng tôi cũng mò chiếc giày cao gót bị vứt sang một bên.

Tôi giơ cao nó lên, rồi dốc hết sức nện xuống.

Máu nóng b.ắ.n lên mặt tôi, người đàn ông trước mặt mềm oặt, ngã gục xuống.

Tôi cầm chiếc giày cao gót nhuốm máu, dựa vào tường từ từ đứng dậy.

Cách đó vài bước, thiếu niên nghe thấy tĩnh, quay đầu tôi.

Trong đáy mắt cậu ta phủ một tầng u ám:

“Cũng có chút bản lĩnh đấy.”

Tôi thở hổn hển vài hơi, bình tĩnh với cậu ta:

“Ngay từ đầu người phụ lòng cậu là Tô Dự của cậu. Dù cậu có ta đến mức nào, trong lòng ta vẫn chỉ có Chu Kỳ, cho dù ấy đã kết hôn, cho dù ta sắp chếc, ta cũng sẽ không bao giờ để ý đến cậu.”

“Câm miệng!”

Thiếu niên giận dữ lao đến, tát mạnh vào mặt tôi.

Cái tát đau rát má tôi nóng bừng.

Tôi ngẩng đầu lên cậu ta, bình tĩnh :

“Tại sao tôi lại không thể đồng ý lời cầu hôn chứ? Nếu như sau khi cãi nhau với Chu Kỳ, Tô Dự quay sang cầu hôn cậu, chẳng lẽ cậu sẽ từ chối sao?”

“Giờ ta sắp chếc rồi, cậu có giỏi cỡ nào cũng không chữa bệnh ung thư cho ta. Cậu chỉ biết giận dữ, trút lên đầu tôi, một người vô tội.”

Tôi dừng lại một chút, rồi khẽ thốt ra hai chữ:

“Vô dụng.”

“Nếu đã không nỡ, thì đáng lẽ cậu nên cùng ta chếc đi.”

Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhớ tới lời bác sĩ từng rất nghiêm túc:

“Cô Ôn, cần phải tìm cách giải tỏa cảm , điều đó rất có lợi cho sức khỏe tâm lý của .”

Quả nhiên, là như .

Thiếu niên sững sờ tôi, rất lâu sau, bỗng bật ra một tiếng gào thét thảm thiết, rồi trượt dọc theo bức tường, co rúm người lại trên mặt đất.

Cậu ta khóc đến đau lòng.

Tôi chỉ lặng lẽ đứng đó , trong lòng đầy khó hiểu.

Những người này… ai cũng cho rằng mình là kẻ đáng thương nhất thế giới.

Tô Dự, Chu Kỳ, cậu thiếu niên ấy, tất cả đều như .

Tôi cố gắng chỉnh sửa lại chiếc váy rách nát, rồi rời khỏi con hẻm nhỏ.

Ở phía xa, bầu trời đã ló ra tia sáng đầu tiên của bình minh.

Ánh sáng dần dần lan rộng, lấp đầy bầu trời u ám.

Cảnh tượng rất đẹp.

Thế nên, có Chu Kỳ bên cạnh hay không, thực ra cũng không còn quan trọng nữa.

Tôi gọi xe đến đồn cảnh sát báo án, đưa chiếc giày cao gót dính m.á.u cho họ và hỏi:

“Thế này có xem là tự vệ chính đáng không?”

Nữ cảnh sát trẻ tôi, đôi mắt trong veo tràn ngập sự thương cảm:

“Cô Ôn, yên tâm, vết thương trên người có thể chứng minh đối phương phạm tội cưỡng h.i.ế.p chưa thành. Chỉ là… có ổn không?”

Tôi đáp, tôi ổn, có lẽ hơi đau một chút, vết thương tôi sẽ tự mình xử lý.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...