Khi phim kết thúc, Chu Kỳ nhận cuộc gọi thứ hai mươi tám từ Tô Dự.
Từ bên kia vang lên tiếng khóc tuyệt vọng:
“Chu Kỳ, bệnh tật thật sự rất đau khổ…”
“Em ói ra rất nhiều máu, có phải em sắp chếc rồi không, Chu Kỳ…”
Dưới ánh chăm của tôi, Chu Kỳ điềm nhiên cất điện thoại, rồi cúi đầu hôn lên má tôi:
“Anh đi vệ sinh một lát.”
Sau đó, không quay lại nữa.
Tôi đứng đợi rất lâu ở cửa rạp chiếu phim tư nhân vắng vẻ, nằm gần biển.
Cuối cùng tôi cũng lấy điện thoại gọi cho Chu Kỳ.
Anh tắt máy rồi.
Ngay sau khi cúp máy, tôi phát hiện Tô Dự gửi lời mời kết trên WeChat.
Tôi đã đồng ý.
Rất nhanh sau đó, ta gửi tới mấy tin nhắn liền:
“Xin lỗi chị Ôn Từ, em biết hôm nay là sinh nhật của chị.”
“Nhưng em… chỉ là quá muốn chứng minh vị trí của mình trong lòng ấy thôi.”
“Chị mới là ánh trăng trắng trong lòng Chu Kỳ. Dù em đối xử tốt với ấy thế nào đi nữa, cũng không thể lay chuyển vị trí của chị. Nhưng giờ em bệnh nặng sắp chếc rồi, xin cho em ích kỷ một lần, kẻ ác một lần thôi.”
Ánh trăng trắng.
Ánh trăng trắng.
Cái từ đó, thật sự buồn nôn đến mức khiến người ta phát điên.
Trong lòng tôi, một cơn cuồng nộ đang cuộn trào đập loạn, còn chưa kịp đáp lại thì một bàn tay từ bên cạnh bất ngờ vươn ra, kéo mạnh tôi vào một con hẻm nhỏ.
Tôi mặc váy, ngã sõng soài xuống đất, đầu gối và khuỷu tay trầy xước vì mặt đất gồ ghề và tường đá thô ráp, đau thấu xương.
Ngẩng đầu lên, tôi đối diện với một đôi mắt u ám và điên cuồng.
Vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.
Là thiếu niên mặc áo đen đội mũ lưỡi trai, người đã đứng bên giường bệnh của Tô Dự hôm nọ.
“Cô là vợ của Chu Kỳ đúng không? Thứ gì , cũng dám khiến Dự Dự không vui à?”
“Cô ấy ngày đêm chịu giày vò vì bệnh ung thư, còn thì sao? Vẫn vui vẻ sống như tiểu thư nhà giàu chưa đủ, lại còn cướp đi người ấy , khiến những ngày cuối đời của ấy cũng không yên ổn.”
Cậu ta kéo thấp vành mũ, ánh mắt tàn nhẫn tôi:
“Phải khiến ta đau đớn thật nhiều, đừng để ta ngất đi.”
Bầu trời xa xa dần dần sáng lên màu trắng.
Bình minh sắp tới.
Sau lưng cậu thiếu niên, một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt dữ tợn bước ra, dừng lại trước mặt tôi.
Đất bụi mù mịt.
Tại sao ai cũng nghĩ Tô Dự mới là người đáng thương chứ?
Người thật sự mất tất cả… rõ ràng là tôi mà.
11
Những mảnh ký ức vỡ vụn lại một lần nữa lướt qua trong đầu tôi.
Lần này, tôi thấy rõ hơn một chút.
Khi tôi sáu tuổi, mẹ tôi đột ngột chẩn đoán mắc ung thư v.ú giai đoạn cuối.
Dù đã phẫu thuật cắt bỏ hoàn toàn, tế bào ung thư vẫn di căn.
Bà nằm trên giường bệnh, sự sống trong người ngày một lụi tàn.
Đúng lúc đó, có người đến nhà.
Là dì tôi — em sinh đôi của mẹ, người có gương mặt giống mẹ đến tám phần.
Cô ấy cứ thế, một cách tự nhiên, thay thế chị mình, tiếp nhận toàn bộ những gì vốn thuộc về bà.
Bố tôi cũng chẳng tỏ vẻ bất mãn chút nào, bởi ông biết rõ, hai gia đình chúng tôi bắt buộc phải liên kết với nhau bằng mọi giá.
Khi ấy tôi mới sáu tuổi, mơ mơ hồ hồ, không hiểu tại sao mình phải gọi dì là mẹ, cũng không hiểu vì sao, chỉ sau một tháng dì đến nhà, tôi đã có thêm một đứa em cùng cha khác mẹ.
Chỉ nhớ rõ, ngày mẹ mất, bà nắm chặt lấy tay tôi, :
“Tiểu Từ, con nhất định phải sống thật tốt, phải khỏe mạnh mà sống.”
Câu ấy, sau này trở thành xiềng xích trói buộc tôi cả đời.
Để rồi mỗi lần nghe Tô Dự than vãn rằng ta không muốn chếc, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác buồn lạ lùng.
Người khao khát sống, thương, thì lại mắc bệnh hiểm nghèo.
Còn người muốn chếc, thì lại phải sống tiếp trong dằn vặt và tội lỗi.
Ở nhà, tôi không phép nhiều thứ, bởi tôi là con trưởng, phải gánh vác trọng trách của gia tộc Ôn.
Bạn thấy sao?