Vì Cô Ấy Sắp [...] – Chương 7

Chương 7

Tôi nghĩ, nếu lúc đó vào kính chiếu hậu, sẽ thấy trong đôi mắt phản chiếu kia, đang bùng cháy ngọn lửa ghen tuông dữ dội.

Chẳng lâu sau, tôi đã biết lý do.

Cuối tháng, tôi đến bệnh viện thăm một vị trưởng bối đang nằm viện, trùng hợp thay, lại cùng bệnh viện với Tô Dự.

Khi đi ngang qua phòng bệnh của ấy, tôi thấy ngồi trên giường bệnh, mặc bộ đồ bệnh nhân, đôi tay gầy guộc chỉ còn lại xương, hết lần này đến lần khác bấm gọi một số điện thoại.

Bên giường, có một thiếu niên mặc áo đen, đội mũ lưỡi trai.

Cậu ta quét ánh mắt u ám về phía tôi ở ngoài cửa, sau đó quay đầu, dịu dàng với Tô Dự:

“Đừng gọi nữa, dù sao ấy cũng đã kết hôn rồi, phải về với vợ mình thôi.”

“Du Du, còn có em ở đây mà.”

Nhưng Tô Dự như không nghe thấy, vẫn tiếp tục bấm số của Chu Kỳ, vừa rơi nước mắt, vừa nghẹn ngào:

“Đừng mặc kệ em, Chu Kỳ, từng sẽ ở bên em cho đến chặng đường cuối cùng mà.”

Tôi thừa nhận, khoảnh khắc đó, trong lòng tôi có chút ghen tỵ với ấy.

Vì cuộc đời tôi, từ trước đến nay đều bị sắp đặt sẵn, chưa từng có sự lựa chọn nào.

Khi về đến nhà, Chu Kỳ đã chuẩn bị sẵn bữa tối.

Tôi thuận miệng nhắc một câu:

“Hôm nay gặp Tô Dự, ấy hình như lại gầy đi rồi.”

Chu Kỳ lập tức tôi, ánh mắt trong nháy mắt trở nên nghiêm nghị:

“Sao em lại đi tìm ấy?”

Ánh đó sắc bén như một con d.a.o nhọn, khiến tôi lập tức tỉnh mộng, tựa như bị xé toạc khỏi ảo tưởng mà tôi tự dệt ra.

Tôi mỉa:

“Yên tâm đi, không phải em tìm ấy sự đâu. Chỉ là đi ngang qua thôi.”

“…Anh không có ý đó.”

Chu Kỳ , lại tránh ánh mắt tôi.

Có lẽ vì cảm thấy áy náy, đề nghị sinh nhật tháng sau của tôi sẽ cùng đi hẹn hò.

“Chúng ta đi xem suất phim đêm khuya, xem hai bộ liền, sau đó lái xe ra biển đón bình minh nhé.”

Ban đầu, tôi nên từ chối.

Nhưng Chu Kỳ tôi đầy chăm , hơn nữa kế hoạch này — lại trùng khớp với những gì chúng tôi từng trong sinh nhật năm 16 tuổi.

Khi đó, tôi bị ép đến mức khó thở.

Dù Chu Kỳ không biết chuyện gì đã xảy ra, vẫn nhạy bén nhận ra tâm trạng tôi rất tệ.

Nửa đêm, gõ cửa sổ phòng tôi, dẫn tôi trốn ra ngoài.

Chúng tôi đã cùng nhau xem hai bộ phim — A Little Thing Called LoveRoman Holiday.

Khi phim kết thúc, bầu trời phía xa đã bắt đầu le lói ánh sáng trắng.

Chu Kỳ đạp xe chở tôi băng qua con đường ven biển, cuối cùng dừng lại ở mép vách đá, nơi ánh bình minh màu vàng từ từ nhô lên từ mặt biển, và đã tỏ với tôi.

Nhưng đó đã là chuyện rất, rất lâu trước rồi.

Lâu đến nỗi, Chu Kỳ phải cùng tôi “ lại” tất cả những điều đó, mới có thể nhặt lại những mảnh ký ức đã rơi rụng.

tôi đã gật đầu.

Tôi đồng ý.

Giống như đêm sinh nhật năm mười sáu tuổi ấy.

10

Dù có xem lại những bộ phim y hệt, cũng chẳng thể tìm lại tâm trạng ngày xưa.

Giống như khi ở bên Chu Kỳ, tôi luôn bất giác hồi tưởng về quá khứ.

Điều đó có nghĩa là, chỉ mình Chu Kỳ của hiện tại, đã không còn đủ sức để cân bằng và sự thất vọng trong tôi.

Tôi chẳng qua chỉ không cam lòng, mãi lưu luyến những ngày tháng từng nắm lấy tay tôi, không cho tôi rơi xuống vực sâu.

Ý thức điều đó, tôi cố gắng dồn toàn bộ sự ý lên Chu Kỳ đang ngồi cạnh.

Nhưng cũng không hề xem phim, ngược lại, cả người đầy vẻ bồn chồn.

Thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra một cái, rồi như bị đ.â.m vào tim, vội vàng cất đi.

Tôi bình thản nhắc nhở:

“Điện thoại rung đấy, có người gọi cho .”

Chu Kỳ miễn cưỡng nặn ra một nụ :

“Đừng bận tâm. Hôm nay ở đây để mừng sinh nhật em.”

Thật đáng thương mà cũng thật nực , là tôi đã thực sự tin câu đó.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...