Vì Cô Ấy Sắp [...] – Chương 4

Chương 4

Anh không thể tránh né, đành phải trả lời:

“Không tốt lắm. Anh đã sắp xếp cho ấy bác sĩ giỏi nhất điều trị, hình vẫn không mấy khả quan.”

Như nhận ra lời này có phần không ổn, lại bổ sung:

“A Từ, em đừng hiểu lầm. Anh chỉ là cảm thấy trước đây đối xử với ấy không tốt, nên muốn bù đắp một chút.”

Điều này quả thực là sự thật.

Tôi từng nghe bè ở trong nước kể, Chu Kỳ trước giờ luôn đối xử không tốt với Tô Dự.

Nửa năm sau khi tôi ra nước ngoài, Chu Kỳ quen biết Tô Dự.

Bởi vì giúp ấy giải quyết rắc rối, Tô Dự cảm kích vô cùng, sự cảm kích ấy nhanh chóng biến thành mãnh liệt của tuổi trẻ.

Hai năm sau đó, mặc kệ Chu Kỳ lạnh nhạt hay chế nhạo ra mặt, ấy vẫn trước sau như một, giữ nguyên sự nhiệt .

Cuối cùng, cũng bị cảm .

Nhưng ngay cả khi đang nhau, người bỏ ra nhiều vẫn luôn là Tô Dự.

Nghĩ đến đây, tôi thở ra một hơi dài.

“Hơn nữa… ấy sắp chếc rồi.”

Nói câu này, trong giọng Chu Kỳ thậm chí còn mang theo chút nghẹn ngào.

Cảm giác bất lực và day dứt của người còn sống khi đối mặt với căn bệnh không thể cứu chữa, tôi thực sự rất thấu hiểu.

Cũng chính vì , lúc này đây tôi mới thấy mình yếu ớt đến thế.

Cho dù Chu Kỳ là chồng tôi.

Cho dù tôi mới là người đời hợp pháp của .

Quãng đường còn lại trên xe, cả hai không ai thêm lời nào.

Khi đi ngang qua sân nhà để vào trong, tôi vô thức dừng lại một chút trước chiếc xích đu.

Chu Kỳ quay đầu lại hỏi:

“Sao ?”

Tôi lắc đầu:

“Không có gì.”

Chói mắt quá.

6

Khi tôi đề nghị muốn cùng Chu Kỳ đến bệnh viện thăm Tô Dự, phản ứng đầu tiên của là cảnh giác chằm chằm vào tôi.

Tôi giả vờ như không nhận ra:

“Không sao?”

Qua mấy giây sau, Chu Kỳ mới trả lời:

“Được.”

Có lẽ gần đây hiệu quả điều trị khá tốt, sắc mặt của Tô Dự đã khá hơn nhiều.

Nói chuyện vài câu, ấy bất ngờ đề xuất muốn xuất viện đi .

“Em biết mình không thể hoàn toàn khỏi bệnh, trong những tháng cuối cùng này, em vẫn muốn sống như một người bình thường, có không?”

Cô ấy Chu Kỳ với ánh mắt đầy hy vọng.

Và đương nhiên, Chu Kỳ sao có thể từ chối chứ.

Chu Kỳ đề nghị sẽ sắp xếp cho Tô Dự vào công ty của việc, lập tức lắc đầu từ chối:

“Không , không , thế chẳng khác nào đi cửa sau sao? Em muốn tự mình tìm một công việc đàng hoàng, dựa vào năng lực của bản thân.”

Không ngoài dự đoán, Chu Kỳ tìm tới tôi.

“Tiền lương của ấy sẽ lo, em không cần phải sắp xếp công việc thật sự cho ấy, cũng sẽ không ảnh hưởng đến em đâu.”

Tôi không nhịn , nhếch khóe môi, giọng mang theo chút giễu cợt hỏi:

“Chu Kỳ, rốt cuộc trong mắt , em là cái gì?”

Anh khựng lại một chút.

Rồi thở dài:

“Nhưng ấy đang bệnh mà.”

Đúng , ấy bệnh, ấy bị ung thư, sắp chếc rồi.

Vì thế ấy muốn gì, chúng ta – những người khỏe mạnh – đều phải vô điều kiện mà chiều theo.

Một lúc lâu sau, tôi lục trong túi lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho , bình thản :

“Đây là số liên lạc của phòng nhân sự, bảo ấy nộp hồ sơ, đi đúng quy trình phỏng vấn.”

Chu Kỳ cuối cùng vẫn không nhận lấy tấm danh thiếp đó.

Anh chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng tôi, như thể ngày hôm nay mới lần đầu tiên thật sự quen biết tôi:

“Ôn Từ, vì tính toán so đo với một người sắp chếc, em khiến cảm thấy sợ hãi.”

Cho đến khi Chu Kỳ đi xa, tôi vẫn đứng yên tại chỗ, giữ lấy chút thể diện cuối cùng cho mình.

Mãi đến khi có một bé đi tới, nhẹ nhàng vỗ vai tôi, khẽ nhắc nhở bên tai:

“Chị ơi, quần chị bị bẩn rồi.”

Tôi mới bừng tỉnh, vội vàng cảm ơn bé.

Thực ra, từ sáng ngủ dậy tôi đã thấy đau lưng, khi đi dọc hành lang bệnh viện, kỳ kinh nguyệt đã bất ngờ đến sớm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...