Hôm đó, Tô Dự cũng có mặt tại nơi cầu hôn.
Cô ấy đứng chếc lặng tại chỗ, mặt mày tái nhợt, khóc lóc thảm thương, Chu Kỳ thấy không một lời.
Chỉ là, đêm hôm đó, khi tôi tỉnh dậy, phát hiện đang ngồi ngoài ban công hút thuốc, ánh mắt thẳng tắp về bầu trời đêm phương Bắc, nơi có vài vì sao lẻ loi.
Hướng đó, chính là chiếc vòng đu quay cao nhất thành phố.
Giống như lần này, tôi chẳng gì, lặng lẽ quay trở lại phòng ngủ.
Không biết có phải bị nhiễm lạnh hay không, sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu tôi đau như búa bổ.
Tôi vốn đã có bệnh đau nửa đầu mãn tính, đang lục tung đồ đạc tìm thuốc giảm đau thì Chu Kỳ bất ngờ từ phòng tắm lao ra, bước nhanh tới trước mặt tôi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Giọng đầy kìm nén cơn giận hiển nhiên:
“Dao cạo râu của đâu?”
Thái dương tôi giật giật đau nhói, còn chưa kịp mở miệng thì Chu Kỳ đã đột ngột nắm lấy cổ tay tôi.
“Ôn Từ, d.a.o cạo râu của đâu?”
Anh hỏi lại một lần nữa, bàn tay siết lấy cổ tay tôi rất mạnh, đau đến mức tôi không kìm mà hít sâu một hơi lạnh.
“…Ở trong ngăn kéo đầu giường.”
Chu Kỳ không thêm lời nào, xoay người đi tìm chiếc d.a.o cạo râu mà Tô Dự đã tặng .
Tôi khẽ lắc cổ tay đã đỏ bừng vì bị bóp, cúi đầu tìm ra thuốc giảm đau, nuốt vội hai viên.
Căn bệnh ung thư bất ngờ giáng xuống người Tô Dự đã cướp đi toàn bộ tâm trí của Chu Kỳ, nên hoàn toàn chẳng còn hơi sức đâu để để ý đến cơn đau đầu của tôi.
Cũng đúng thôi.
Chỉ là một căn bệnh nhỏ nhặt không đáng kể mà thôi.
Ít nhất, đối với ấy là .
Những ngày sau đó, Chu Kỳ không tới công ty việc.
Anh tất bật liên lạc khắp nơi, gần như tìm kiếm mọi bác sĩ ung bướu giỏi nhất trong thành phố.
Nhưng kết luận họ đưa ra đều giống nhau.
Ung thư của Tô Dự đã ở giai đoạn cuối, dù có chữa trị thế nào cũng chỉ có thể kéo dài thêm chút ít thời gian sống mà thôi.
Mỗi lần nhận xác nhận ấy, nét đau đớn trên gương mặt Chu Kỳ lại càng thêm sâu đậm.
Chiều hôm đó, trên đường lái xe từ công ty về nhà, tôi bắt gặp cảnh tượng trong sân: Chu Kỳ và Tô Dự đang ở đó.
So với lần trước gặp, Tô Dự lại gầy hơn một chút.
Cô ấy đã cởi bỏ bộ đồ bệnh nhân kẻ sọc xanh trắng, thay bằng chiếc váy hai dây màu đỏ rượu, ngồi trên chiếc xích đu trong sân.
Ánh hoàng hôn đỏ rực như mật đổ xuống, phủ lên gương mặt nhợt nhạt của một lớp ánh sáng ấm áp.
Mà chồng tôi, Chu Kỳ, đang quỳ một gối trước mặt ấy, cẩn thận tô son cho đôi môi trắng bệch kia.
Tôi ngồi trong xe, lặng lẽ khung cảnh ấy.
Khoảnh khắc đó, tôi không kìm mà nghĩ.
Có lẽ điều khiến Chu Kỳ hối hận nhất trong cuộc đời này, chính là đã kết hôn với tôi.
5
Tôi ngồi ở một quán bar gần đó cho đến tận nửa đêm, lúc này Chu Kỳ dường như cuối cùng mới nhớ ra trên thế giới này còn có tôi, liền gọi điện tới.
“A Từ, em đang ở đâu?”
Còn chưa kịp trả lời, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng nhạc của ban nhạc biểu diễn.
Giọng Chu Kỳ khựng lại một chút:
“Anh đến đón em.”
Khi tới nơi, ban nhạc đã hát xong bài cuối cùng và rời sân khấu.
Tôi ngồi ở một góc khuất, trên bàn đặt một ly Mojito còn nguyên chưa uống.
Chu Kỳ đứng trước mặt tôi, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên gương mặt , trông lạnh lùng khó tả:
“Sao lại một mình đến đây uống rượu?”
“Em không uống.”
Tôi ,
“Chỉ gọi một ly rồi ngồi nghe nhạc thôi.”
Nghe tôi , sắc mặt Chu Kỳ dịu đi một chút.
Anh nắm lấy tay tôi:
“Đi thôi, về nhà.”
Khi ngồi vào trong xe, tôi ngửi thấy mùi nước khử trùng quen thuộc.
Hiển nhiên, đã đưa Tô Dự về bệnh viện xong mới nhớ tới việc đi đón tôi.
Vì thế tôi hỏi:
“Tô Dự dạo này thế nào rồi?”
Thật ra, từ sau khi biết chuyện bệnh của ấy, những ngày này tôi luôn im lặng trước mặt Chu Kỳ, đây là lần đầu tiên chủ nhắc tới.
Bạn thấy sao?