Vì Cô Ấy Sắp [...] – Chương 2

Chương 2

Chu Kỳ nhíu mày, rõ ràng tâm trạng không tốt:

“Đừng nhắc đến ấy nữa.”

“Đúng đúng, tôi quên mất, bây giờ Ôn Từ đã về rồi, Chu ca cũng nên dứt khoát với ta đi thôi.”

Tôi theo phản xạ liếc Chu Kỳ một cái, ấy không tôi, chỉ cúi đầu chăm chằm chằm vào màn hình điện thoại, sắc mặt lạnh lùng.

Buổi tụ họp hôm đó kết thúc không vui vẻ cho lắm.

Kết thúc rồi, Chu Kỳ hỏi tôi có cần đưa về không, vẻ mặt đang cố nén sự bồn chồn, tôi đoán ra thực lòng không muốn đưa tôi về.

tôi nhẹ nhàng đáp:

“Không cần đâu, em không uống rượu, cũng tự lái xe tới.”

Anh như thở phào nhẹ nhõm, lái xe rời đi.

Mãi rất lâu sau này tôi mới biết, hôm đó là sinh nhật của Tô Dự.

Cô ấy ngồi một mình trên đỉnh cao nhất của vòng đu quay, ôm chiếc bánh sinh nhật, gửi cho Chu Kỳ một tấm ảnh gượng.

Chu Kỳ lái xe như bay suốt quãng đường, cuối cùng cũng kịp đến bên ấy trước nửa đêm.

3

Về đến nhà, hành lý đang dở dang vẫn còn bày ra trong phòng ngủ.

Tôi lại lấy từng món đồ trong vali ra, sắp xếp lại cho gọn.

Khi cầm đến túi đựng đồ vệ sinh cá nhân, tác của tôi bỗng khựng lại.

Bên trong đó có một chiếc máy cạo râu điện, đã hơi cũ, màu xanh da trời tươi sáng, kiểu dáng qua đã biết không phải thứ Chu Kỳ sẽ tự mua.

Vậy thì ai tặng, đáp án đã quá rõ ràng.

Tôi chằm chằm vào nó một lúc, rồi thu dọn cất vào ngăn kéo.

Trời tối, Chu Kỳ cuối cùng cũng trở về.

Đôi mắt đầy tia máu, khóe mắt cũng hơi đỏ lên, vẻ mặt mang theo chút hoang mang, mệt mỏi.

Tôi bước tới, :

“Vé máy bay và khách sạn, em đã hủy hết rồi.”

“Ừ.”

“Bố mẹ mình, cuối tuần về nhà nhớ báo với họ một tiếng, cứ là những thứ hứa sẽ mang về lần này không kịp mua, lần sau đi nước ngoài sẽ mua bù.”

Tôi chỉ đang rất bình tĩnh sắp xếp ổn thỏa hậu quả của chuyến du lịch kỷ niệm bị gián đoạn này.

Nhưng Chu Kỳ lại đột nhiên nổi giận.

Anh trừng mắt tôi, giọng điệu đầy khó chịu:

“Chút chuyện nhỏ này cũng phải với , tự em xử lý không à?”

Tôi sững người một giây.

Không hiểu sao, tôi lại nhớ đến rất nhiều năm trước, khi chúng tôi vừa mới bắt đầu nhau.

Lúc đó, chúng tôi học cùng một trường cấp ba không cùng lớp.

Tôi bị mấy nữ trong lớp khó dễ, liền tìm cách liên hệ với phụ huynh của họ, kết quả là sau giờ tan học, lại bị nhóm đó căm ghét rồi chặn lại ở phòng thiết bị.

Vì từ nhỏ đã quen tự mình giải quyết mọi chuyện, nên tôi không cho Chu Kỳ biết gì cả.

Thế mà ấy vẫn tìm đến đó, đuổi bọn họ đi, rồi quay sang nổi giận tôi:

“Tại sao gặp rắc rối mà không với ?”

“Em có thể tự mình giải quyết .”

“Nhưng trai của em mà!”

Ngày đó, cậu thiếu niên Chu Kỳ tức giận câu ấy, suốt nửa tháng sau cũng nhất quyết chạy sang lớp tôi học buổi tối cùng.

Anh đã mất rất nhiều thời gian, từng chút một thay đổi suy nghĩ của tôi, để tôi dần quen với việc, có chuyện gì cũng sẽ tự nhiên tìm đến , gì cũng sẽ với một tiếng.

Còn bây giờ, lại với tôi—

“Chút chuyện nhỏ này cũng phải với , tự em xử lý không à?”

4

Như thể nhận ra mình vừa mất kiểm soát cảm , Chu Kỳ khựng lại một chút, giọng điệu dịu xuống:

“Xin lỗi, A Từ, trong lòng có chút phiền muộn.”

Tôi hít sâu một hơi:

“Em đi tắm đây.”

Khi tôi từ phòng tắm bước ra, không thấy Chu Kỳ đâu cả.

Tôi tìm một vòng mới phát hiện đang ở ngoài ban công tầng hai, liên tục hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác.

Chu Kỳ vốn không phải người nghiện thuốc.

Lúc trước sau một trận cãi nhau dữ dội với Tô Dự, đề nghị chia tay, không lâu sau đã cầu hôn tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...