Vì Cô Ấy Sắp [...] – Chương 11

Chương 11

Tần Nguyên kể cho tôi, Chu Kỳ như một con thú hoang hoảng loạn, tìm kiếm tung tích của tôi khắp nơi, thậm chí đến cả nhà Ôn.

Khi ta xông vào, ba tôi và dì đang bàn nhau có nên bắt tôi quay về, cưới một người góa vợ hơn năm mươi tuổi, có quyền lực và thế lực.

“Ôn Từ, cậu không biết đâu, biểu cảm của Chu Kỳ lúc đó như thế nào đâu, chậc chậc.”

Tần Nguyên trong điện thoại thở dài, “Mà cậu không phải đã báo cảnh sát rồi sao, cảnh sát gửi biên bản về nhà cho cậu, còn gọi điện, không thể liên lạc với cậu, hai tên tội phạm cưỡng h.i.ế.p chưa thành đã bị bắt rồi.”

Một số tin tức tiếp theo cũng là Tần Nguyên kể cho tôi.

Chu Kỳ đến sở cảnh sát, hỏi về hình chi tiết hôm đó, có lẽ vì thương cảm cho tôi, nữ cảnh sát đã kể tỉ mỉ mọi chuyện.

Sau đó, Chu Kỳ đã sụp đổ.

Ra khỏi đồn cảnh sát, ta quỳ xuống bên đường, khóc đến kiệt sức.

Lúc đó, Tần Nguyên ở bên cạnh, Chu Kỳ ngẩng lên với đôi mắt đỏ ngầu, lại hỏi một lần nữa: “Anh thật sự không biết A Từ đi đâu sao?”

“Không biết.”

Tần Nguyên ta, bất lực nhún vai, “Cậu biết đấy, A Từ tính như , không ai có thể ấm , chúng tôi ai cũng không quen ấy, ấy chỉ tin tưởng mỗi mình cậu thôi.”

Câu này như một đòn chí mạng đánh gục Chu Kỳ.

Anh ta bắt đầu điên cuồng điều tra, những năm qua tôi đã trải qua những gì.

Ba năm ở nước ngoài, đã xảy ra chuyện gì.

Mỗi lần những điều tôi đã trải qua hé lộ ra, Chu Kỳ lại càng sụp đổ hơn.

Tôi nghĩ ta chắc hẳn rất hối hận về những lời đã từng với tôi.

Nhưng nước đã đổ ra rồi.

Nghe về sự đau khổ của Chu Kỳ, tôi cũng không cảm thấy vui vẻ, trong lòng chỉ còn lại sự lạnh nhạt vô tận.

Huống hồ, dù là khi trải qua những chuyện này hay bây giờ nhớ lại, tôi thực sự không thể có những cảm mãnh liệt gì.

Bởi vì suốt thời gian qua, tôi sống như một xác sống, chỉ có Chu Kỳ mới có thể gợi lên chút cảm trong tôi, giúp tôi tìm thấy chút hy vọng trong cuộc sống u tối này.

Giờ thì tất cả đã tan biến.

Ngày hôm đó, Tần Nguyên với tôi, trường trung học chúng tôi đã từng học tổ chức lễ kỷ niệm, mời các cựu học sinh xuất sắc trở lại tham gia.

Thư mời của tôi và Chu Kỳ đều đã gửi đến tay Chu Kỳ.

Anh ta về thăm thầy , thầy hiệu trưởng cũ không khỏi cảm khái:

“Bao năm qua, cậu và A Từ vẫn bên nhau, còn kết hôn nữa, thật là hiếm có, ít có đôi thanh niên nào có thể đi đến bước này.”

Chu Kỳ đứng đó, đờ đẫn lắng nghe thầy hiệu trưởng nhắc lại từng câu từng chữ về quá khứ, những chi tiết mà ta đã cố ý chôn vùi trong góc khuất của ký ức.

“Chắc chắn ta đã nhớ lại, khi mười bảy, mười tám tuổi ta em biết bao nhiêu, ngay cả khi thi đại học xong, chúng ta cùng say rượu đi trên phố, ta vẫn nhắc đi nhắc lại, tương lai sẽ kết hôn với A Từ.”

Tần Nguyên , rồi dừng lại một chút, “Khi ra khỏi trường, tôi với ta, đừng giả vờ nữa, A Từ ở nước ngoài ba năm, ta chưa từng nghĩ đến việc đi thăm em, chỉ mãi mê dây dưa với Tô Dự.”

“Hơn nữa, giờ em đã hết hy vọng với ta rồi.”

14

Chu Kỳ là một người rất thông minh.

Chỉ từ câu này, ta đã đoán ra rằng tôi và Tần Nguyên vẫn còn liên lạc, rồi tìm cách từ ta để có địa chỉ liên lạc của tôi.

Chiều hôm đó, khi tôi mang một túi thuốc từ bệnh viện về, tôi phát hiện Chu Kỳ đứng ngay ở cửa.

Ngay khi thấy tôi, mắt ta đã đỏ hoe: “…A Từ.”

“A Từ, em cũng bị bệnh rồi sao?”

“Không, tôi rất khỏe.”

Tôi bình thản , “Chỉ là một số loại thuốc liên quan đến vấn đề tâm lý và tinh thần thôi, tôi đã uống chúng suốt nhiều năm, tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, ít nhất không giống như ung thư, không thể chữa khỏi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...