“Cô có cần liên lạc người nhà đến đón không?”
Liên lạc ai đây?
Tôi cụp mắt xuống, khẽ :
“Không cần đâu, người nhà tôi ai cũng bận rộn với việc riêng cả.”
Làm xong lời khai, về đến nhà, tôi lấy ra tờ đơn ly hôn đã chuẩn bị từ trước, ký tên xong rồi gửi thẳng đến công ty của Chu Kỳ.
Trong suốt quá trình tôi xử lý mọi chuyện, Chu Kỳ chưa từng liên lạc với tôi lấy một lần.
Nhưng từ trang cá nhân của Tô Dự, tôi thấy , đã đưa ta đến Vân Nam.
Lý do, dĩ nhiên lại là cái cớ cũ rích đó:
Cô ta sắp chếc rồi.
Đó là nguyện vọng cuối cùng của ta.
Bên Cang Sơn, Nhĩ Hải, ta ngồi trên xích đu, Chu Kỳ đẩy ta thật cao, tà váy nguyên vẹn tung bay trong gió.
Cô ta :
“Chu Kỳ, khi em chếc rồi, hãy chôn tro cốt của em ở đây nhé. Em muốn một linh hồn tự do.”
“Nếu một ngày nào đó nhớ em, hãy quay lại đây, ngắm phong cảnh này.”
Thật lãng mạn biết bao.
Đến cả cái chếc, ta cũng phải lãng mạn và sâu sắc đến thế, để Chu Kỳ ghi nhớ ta cả đời.
Tôi lướt qua bài đăng đó, bình thản xóa kết với Tô Dự.
Thật ra, tôi đoán suy nghĩ của Chu Kỳ.
Anh không liên lạc với tôi, là đang tự lừa mình dối người.
Anh nghĩ chỉ cần không gì, chỉ cần âm thầm đi cùng Tô Dự hết chặng đường cuối cùng, rồi quay lại bên tôi, thì chúng tôi vẫn có thể giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục bước tiếp.
Nhưng…
Không thể nữa rồi.
13
Trước khi rời khỏi thành phố này, tôi đã gặp một người.
Đó là người chung giữa tôi và Chu Kỳ, tên là Tần Nguyên.
Vì tính cách, từ nhỏ tôi cũng không có nhiều bè, ta có thể coi là một trong số ít.
“Tôi sắp đi rồi.”
Anh ta ngạc nhiên đứng phắt dậy, ngậm điếu thuốc, “Không lẽ cũng mắc ung thư rồi à?!”
Tôi khẽ : “Làm sao có thể, chỉ là không ở lại đây nữa, chuyển sang thành phố khác thôi.”
“Vậy còn công ty và gia sản của nhà Ôn thì sao?”
“Tôi không cần nữa.” Tôi bình tĩnh trả lời, rồi lại lặp lại một lần nữa: “Ngay từ đầu tôi đã không muốn.”
Thật ra, mọi người đều hiểu rõ rằng Chu Kỳ đang vật lộn với cũ mắc bệnh hiểm nghèo, mọi người đều đang nhạo tôi, nên khi tôi thông báo ly hôn với gia đình, dì tôi nhẹ nhàng :
“Không sao đâu, với gia đình chúng ta, tái hôn cũng chẳng mất giá trị gì.”
Tôi nhẹ: “Tôi chẳng có giá trị gì cả, đừng mơ tưởng.”
“Công ty của nhà Ôn sẽ trả lại cho các người, những thứ mà luôn nhớ đến, vốn là của mẹ tôi, giờ cũng là của rồi.”
Tôi : “Nếu không muốn có scandal về việc nhà Ôn ép buộc con lớn đến chếc vì áp lực, thì hãy để tôi tự do.”
Lần đầu tiên, trong đôi mắt trong veo, dịu dàng như nước của dì tôi, xuất hiện sự căm ghét.
Giống như là để trả thù, dì hạ thấp giọng, nhẹ nhàng : “Không trách con đâu, A Từ, chồng con thà đi ở bên một xác chếc, thật sự là con đáng thương.”
Sau khi và hy vọng dành cho Chu Kỳ hoàn toàn biến mất, câu ấy đã không thể tôi tổn thương nữa.
Tôi với Tần Nguyên: “Dù sao đi nữa, nếu Chu Kỳ đến hỏi , đừng cho ta biết tôi đi đâu.”
“Ôn Từ, em có mọi thứ.” Chu Kỳ đã .
Tôi cũng muốn với ta: Chu Kỳ, tôi chẳng có gì cả, chỉ còn lại một cơ thể sống vô hồn.
Nhưng không quan trọng nữa rồi!
Nghe Tần Nguyên , mấy ngày sau khi tôi rời đi, Chu Kỳ đã trở lại.
Anh ta một mình, không có Tô Dự bên cạnh, có lẽ ta đã không qua khỏi, có lẽ là chếc ở Cang Sơn Nhĩ Hải, cũng xem như thực hiện di nguyện của ta.
Chu Kỳ gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho tôi, tôi không nghe, ta lại nhắn tin: “Có ý gì đây?”
“Em muốn ly hôn với phải không, A Từ?”
Tôi không trả lời.
Cũng không cần phải trả lời.
Bạn thấy sao?