Vì Cô Ấy Sắp [...] – Chương 1

Chương 1

1

Ngày biết cũ của Chu Kỳ bị ung thư, vốn dĩ là ngày chúng tôi đã định cho chuyến du lịch kỷ niệm.

Tôi đang thu dọn hành lý, quay đầu hỏi ý kiến Chu Kỳ:

“Chiếc cà vạt màu xanh đậm đó có cần mang theo không?”

Nhưng ấy đứng yên tại chỗ, chằm chằm vào màn hình điện thoại, như thể mất hết năm giác quan.

“Chu Kỳ?”

Tôi lại gọi một tiếng, ấy như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, ngẩng đầu tôi.

“…Tô Dự.”

Tôi sững người:

“Sao ?”

“Tô Dự sắp chếc rồi.”

Nói xong câu đó, không liếc tôi lấy một lần, lập tức quay người bước ra ngoài.

Anh đi rất nhanh, như thể chỉ cần chậm một giây thôi, sẽ không còn gặp lại người đó nữa.

Khi tôi theo đến bệnh viện, Chu Kỳ đã tìm thấy Tô Dự trong phòng bệnh.

Anh cầm tờ kết quả chẩn đoán, mặt trầm xuống, đọc hết một lượt, rồi hỏi ấy:

“Là chuyện từ bao giờ?”

Tô Dự cuộn mình lại thành một khối nhỏ trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt:

“Tháng trước lúc khám sức khỏe phát hiện ra, bác sĩ … đã quá muộn rồi, không thể chữa khỏi nữa..”

Chưa hết câu, ấy đã thấy tôi đứng ở cửa, lập tức bật khóc:

“Xin lỗi, chị Ôn Từ, em không cố ý vỡ hôn nhân của hai người, chỉ là em quá sợ…”

“Em mới chỉ hai mươi bốn tuổi, em không muốn chếc…”

Chu Kỳ quay người lại, theo ánh mắt ấy thấy tôi, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, trong mắt còn lộ rõ trách móc:

“Em đến đây gì?”

Lúc này mà nhắc đến chuyến du lịch kỷ niệm vì chưa đi tuần trăng mật thì rõ ràng là quá vô tâm.

Vì thế tôi cụp mắt xuống, dịu dàng an ủi Tô Dự:

“Tôi chỉ đến xem, có gì cần tôi giúp không.”

“Không cần.”

Không đợi Tô Dự mở miệng, Chu Kỳ đã lạnh lùng lên tiếng trước, giọng điệu cực kỳ cứng rắn:

“Em về đi.”

Trước khi rời đi, như có ma xui quỷ khiến, tôi quay đầu lại .

Chu Kỳ đã ôm chặt Tô Dự vào lòng.

Ôm rất chặt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Dự tựa lên vai , nhắm chặt mắt, nước mắt như thế nào cũng không thể ngừng .

“Em chỉ còn thôi.”

Cô ấy nức nở, thì thầm :

“Chu Kỳ, em chẳng còn gì cả, chỉ còn lại thôi.”

Chu Kỳ lại siết chặt vòng tay, giọng khàn đặc:

“Anh biết.”

Dường như giữa bọn họ, từ đầu đến cuối, vẫn luôn là tâm đầu ý hợp, chưa từng rời xa.

Tôi đứng ngây ra cảnh đó, trong lòng trào dâng một cảm mênh mang không cách nào kiềm chế, lại chẳng thể gì.

Trước cái chếc, mọi cảm của người còn khỏe mạnh, còn sống, đều là vô nghĩa.

2

Tôi và Chu Kỳ là thanh mai trúc mã, nhau từ năm mười sáu tuổi.

Sau đó gia đình tôi xảy ra biến cố, bất đắc dĩ phải đưa tôi ra nước ngoài.

Vì thời gian đi không xác định, tôi đã chủ đề nghị chia tay với Chu Kỳ.

Anh ấy nổi giận dữ dội, rằng tôi không tin tưởng nên mới không chịu xa, đến ngày tôi rời đi, lại đỏ hoe mắt ra sân bay tiễn tôi:

“A Từ, sẽ đợi em trở về.”

“Cho dù phải đợi bao lâu, cũng sẽ mãi chờ em.”

Chỉ vì câu đó.

Những ngày tháng khó khăn nhất, tôi một mình cố gắng vượt qua, dùng ba năm hoàn thành chương trình học mà bình thường cần tới năm năm mới xong.

Thế khi tôi về nước, bên cạnh Chu Kỳ đã có mới.

Một nhỏ nhắn rất xinh đẹp, tên là Tô Dự, đàn em cùng trường với ấy.

Nghe ấy đã theo đuổi Chu Kỳ suốt một thời gian dài, dốc lòng dốc sức trong hai năm, cuối cùng Chu Kỳ mới miễn cưỡng đồng ý ở bên ấy.

Sau khi tôi về nước, nhóm chơi thân từ nhỏ tổ chức một buổi tụ họp, có người nhắc đến Tô Dự:

“Dù sao cũng là người ta tự nguyện mà, Chu ca đi đâu ấy cũng bám theo, uống rượu thì đi cùng ra gió giải rượu, ốm đau thì nấu cháo mang tới chăm sóc. Nghe hôm nay tụi mình tụ tập, ấy còn muốn đi theo nữa đó.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...