Vì Có Anh Trong [...] – Chương 3

Chương 3

5

“Không bao giờ.”

Ôn Thương Bách bật , như thể vừa nghe điều gì rất buồn :

“Tôi và vợ tôi cảm tốt nhất thế gian, không ai có thể vỡ.

“Không ai xen vào, kể cả của chị.”

Lời vừa dứt, ánh mắt khinh khỉnh của ta lại rơi thẳng vào tôi.

Miếng bò mềm ngọt trong miệng tôi bỗng chốc trở nên nhạt nhẽo như nhai sáp.

Tôi ngồi thẳng lưng, nghiêm túc giải thích:

“Tôi có trai rồi, không hề có ý chen vào chuyện cảm của , cũng không thích .”

Ôn Phù Ngôn nghe xong, lên, đập bàn không ngớt.

“Thấy chưa? Ôn Thương Bách, đừng tự mình đa nữa! Tịch Lam nhà tôi chẳng hề thích cậu!”

Ôn Thương Bách có vẻ tức giận, đặt mạnh đũa xuống bàn:

“Tôi không ăn nữa!”

Nói xong, ta cầm điện thoại, như chạy trốn mà lao thẳng lên lầu.

Sau bữa ăn, Ôn Phù Ngôn ngày mai muốn tôi đi cùng ấy đến một nhà hàng mới mở.

Nhân lúc ấy đang chọn quần áo, tôi tranh thủ xem điện thoại.

Nhìn rồi mới biết…

Vừa mở ra, chuông báo và rung của điện thoại như muốn bốc khói.

Người online của tôi, cứ thế mà trò chuyện cả một ngày trời với chế độ trả lời tự .

: “Bé , buổi sáng tốt lành~ Hôm nay đã tập gym rất chăm chỉ nhé~ [kèm ảnh cơ bụng]”

Tôi: “He he, tuyệt vời!”

W: “Bé , đi mệt quá, vừa họp xong, nhớ em quá.”

Tôi: “He he, tuyệt vời!”

W: “Bé , muốn ôm em, vuốt ve em, hôn em.”

Tôi: “He he, tuyệt vời!”

Tôi lướt xuống, tin nhắn của ấy bỗng trở nên dày đặc, như thể đang bực bội than thở điều gì đó.

Còn chưa kịp đọc kỹ, Ôn Phù Ngôn đã gọi tôi lại để chọn đồ.

Tôi tắt điện thoại, chạy lon ton qua chỗ ấy.

Đến tận khuya, Ôn Phù Ngôn mới lưu luyến chịu để tôi về.

Cô ấy nhấc cao gót, đá vào mông Ôn Thương Bách, người đang nằm bệt trên sofa, mắt vô định.

“Này, chị uống rượu rồi không lái xe , tài xế cũng không có, cậu đưa Tịch Lam về đi.”

“Không đi.”

Anh ta phồng má, quay lưng lại, trông như đang bực bội.

“Lại sao nữa? Ai chọc giận cậu thế?”

Anh ta giữ bộ mặt lạnh, vẫn thất thần lẩm bẩm:

“Cô ấy không trả lời tôi. Có phải ấy không cần tôi nữa không?”

Tôi: “…”

Ôn Phù Ngôn: “…”

Ôn Phù Ngôn bước tới, kéo tay áo ta, thì thầm bên tai như ác quỷ:

“Nếu cậu không đưa Tịch Lam về, vợ cậu thật sự sẽ không cần cậu nữa đâu.”

6

Không biết là do sức uy hiếp của chị quá lớn, hay do trái tim đương của ta quá mê muội,

Ôn Thương Bách thật sự đứng dậy, cầm chìa khóa đi lái xe.

Tôi ngơ ngác.

Vội hủy xe ghép trên app, đỡ phải tốn tiền.

Khi tôi định mở cửa ghế sau, Ôn Phù Ngôn lập tức đẩy tôi ra phía ghế phụ, còn :

“Đằng sau là chỗ ngồi của ông chủ, ngồi phía trước đi.”

Tôi vừa đặt tay vào cửa ghế phụ, người đàn ông trong xe lập tức tôi bằng ánh mắt sắc như dao.

Ờm… Hình như ngồi phía trước cũng không ổn lắm nhỉ.

Cuối cùng, tôi cũng ngồi vào ghế sau.

Trong xe, tôi mới có thời gian để xem tin nhắn từ người online của mình.

W: “Vợ , mau trả lời đi, gia đình lại giới thiệu đối tượng cho nữa rồi. Chúng ta bao giờ mới gặp nhau đây hu hu hu.

W: “Có phải vì nhớ em quá mà sinh ảo giác không nhỉ? Hôm nay mà chị giới thiệu, lại có cảm giác ấy là em.

W: “Chắc chắn là do chưa ngủ đủ! Chắc chắn rồi! Làm sao em có thể mặc một cái áo bông xấu xí như để đi gặp người khác chứ.

W: “Nhìn ấy chẳng thông minh gì cả, không đáng bằng vợ !

W: “Vợ ơi, em đang gì đấy? Sao em không trả lời ? Anh nhớ em quá, nhớ nhiều lắm.

W: “Có phải em hết tiền nạp thẻ không? Để gửi tiền cho em.

Chuyển khoản 52.000, ghi : Tự nguyện tặng.

Chuyển khoản 99.999, ghi : Tự nguyện tặng.

Chuyển khoản 13.140, ghi : Tự nguyện tặng.

Tôi chiếc áo bông đang mặc trên người, im lặng.

Người online của tôi… chẳng lẽ chính là Ôn Thương Bách?!

Không cam tâm, tôi tiếp tục lướt xuống xem.

Biết đâu chỉ là mình tự tưởng tượng.

W: “Chị bảo đưa ấy về nhà, đã khóa chặt cửa ghế phụ, không cho ấy ngồi. He he, vợ mau khen đi! Ghế phụ của chỉ để em ngồi thôi.”

W: “Vợ , trả lời đi, gửi em thêm ảnh cơ bụng nhé?”

Được rồi, tâm trí treo lơ lửng của tôi chính thức rơi tự do.

7

Tôi vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc người online lại là Ôn Thương Bách.

Phía trước, Ôn Thương Bách vừa cúp điện thoại, bất ngờ quay lại tôi ở ghế sau.

Anh ta mở miệng, một câu:

“Tôi không thích , mãi mãi cũng không thích, đừng mơ tưởng nữa.”

Tôi: “?”

Thấy tôi bối rối, ta giơ điện thoại lên:

“Chị tôi lại hỏi xem tôi có hòa hợp với không, phiền chết đi . Cô đừng nghĩ nhiều.”

Dường như không muốn thêm gì, ta quay lại ngay.

Tôi liếc màn hình điện thoại ta, thấy nó dừng ở khung chat giữa tôi và ấy.

Ánh mắt của ta cháy bỏng, như đang mong đợi điều gì đó.

Tôi chìm trong suy nghĩ.

Cuối cùng, khó khăn lắm mới mở miệng hỏi:

“Anh thực sự rất ghét tôi, đúng không?”

“Đúng.”

Ôn Thương Bách vẫn dán mắt vào khung chat toàn màu xanh, thốt ra câu trả lời ngay lập tức.

Như bị dội một gáo nước lạnh, tôi thấy lòng mình đóng băng.

Khi nhận ra ta là người online của mình, tôi đã định rút lui.

Khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn.

Khi không biết gì về thân phận của nhau, chúng tôi còn có thể trò chuyện thoải mái.

Nhưng bây giờ, tôi không thể đối mặt với ta như trước, cũng không thể chuyện như chưa có gì xảy ra.

Những lời của Ôn Phù Ngôn cứ văng vẳng trong đầu tôi:

“Anh ta qua mạng chỉ là chơi bời thôi, sau này vẫn phải về nhà để cưới theo ý gia đình.”

Tâm trạng tôi rối bời đến cực điểm.

Dù không muốn, tôi biết mình phải buông bỏ.

Tôi luyến tiếc…

Luyến tiếc nhất là những tấm ảnh cơ bụng của ta.

Chưa kịp tự tay chạm vào lần nào… hu hu hu.

Nhưng để tránh càng kéo dài càng khó dứt, đêm dài lắm mộng.

Huống chi, chính miệng ta đã không thích tôi.

Tôi cắn răng, cố nén nước mắt, quyết tâm kéo ta vào danh sách chặn.

Khi Ôn Thương Bách phát hiện tin nhắn của mình không gửi , ta nhanh chóng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Suốt quãng đường, ta đạp ga hết mức, lái xe nhanh đến đáng sợ, im lặng như bị ai câm lặng.

Ngồi ở ghế sau, tôi cố chịu đựng cảm giác chóng mặt vì tốc độ xe, lén quan sát ta.

Khuôn mặt đẹp trai ấy không biểu lộ chút cảm nào.

Trong lòng tôi khẽ nhẹ nhõm.

Cảm thấy ta cũng chỉ ít đi một chút, không có hành gì thái quá như muốn chết là tốt rồi.

Chỉ là thất qua mạng thôi, qua một thời gian chắc sẽ ổn.

8

Vài ngày sau, Ôn Phù Ngôn gửi cho tôi một bức ảnh.

Tôi mở ra, trong ảnh là Ôn Thương Bách quỳ co chân trên sàn, tay ôm chai rượu, đầu vùi vào bồn cầu, ngủ gục.

Bàng hoàng.

Tình trạng này là gì ?

Tôi còn để ý thấy chiếc túi xách trên tay Ôn Phù Ngôn trong ảnh.

Mấy ngày trước, ấy kéo tôi vào căn hộ cao cấp mà tặng, vừa chuyển vào, sợ tôi đơn nên gửi hẳn một xe tải túi xách đến.

Cô ấy còn cách vài ngày lại gửi loạt ảnh túi xách, hỏi tôi thích cái nào.

Vậy nên từ bức ảnh này, với sự thông minh của mình, tôi lập tức suy đoán: ấy lại chuẩn bị hỏi tôi có thích chiếc túi đó không.

Chắc chắn không phải hỏi tôi có thích người đang vùi đầu vào bồn cầu kia đâu, đúng không?

Thế là tôi nhắn lại: “Đây là túi gì?”

Ôn Phù Ngôn trả lời rất nhanh:

“Đây là ‘túi đầu người’, tặng 5 triệu, mang ta đi giùm tôi.

Làm ơn đi.

Anh ta thất , ngày nào cũng phát điên ở nhà tôi, vừa khóc vừa , còn định treo cổ. Hôm nay lại đòi liếm bồn cầu, cản không , cuối cùng cứ ôm bồn cầu ngủ. Nếu không mang cậu chủ này đi, tôi sợ nhà mình thành nhà ma mất.

Tôi đã tự hù dọa bản thân suốt nửa tháng rồi, không chịu nổi nữa, tặng đấy.”

Tôi: “…”

Chưa kịp từ chối, 5 triệu đã chuyển khoản vào tài khoản của tôi.

Với 5 triệu, đừng tự hù dọa bản thân, cho dù ta đến hù tôi, tôi cũng không chớp mắt.

Ngay sau đó, chuông cửa vang lên.

Mở cửa, Ôn Thương Bách đứng đó với vẻ mặt lạnh tanh, trông không nguyện chút nào.

Tôi ngạc nhiên: “Anh không phải đang liếm bồn cầu sao? Sao lại đến đây?”

Vừa dứt lời, mặt Ôn Thương Bách lập tức thay đổi, chuyển từ xanh, đỏ, tím, vàng đến đen đủ màu, rối bời.

Anh ta mở miệng, rồi lại ngậm lại, nuốt lời định vào trong.

Đúng là giáo dục gia đình quá tốt.

“Ôn Phù… chị quý của tôi bắt tôi tới.”

Anh ta nghiến răng, nghiến lợi .

“Mời vào, mời vào.”

Tôi cúi người, cung kính đưa dép lê cho… à không, cho cậu chủ Ôn.

Anh ta đúng kiểu công tử nhà giàu, ung dung ngồi xuống sofa như chủ nhân ngôi nhà.

Sợ ta đói quá lại định liếm bồn cầu, tôi vội đề nghị chút đồ ăn cho ta.

Vừa lẻn vào bếp, ta đã theo sát sau lưng.

Đứng đó như một chiến binh… phiên bản lắm lời.

“Tôi phải , sợ không an phận bỏ thuốc độc vào.

“Cô sẽ không bỏ thuốc độc cho tôi đâu nhỉ? Cô chắc không ghét tôi đến thế đâu, đúng không?

“Chắc là không dám.”

Nghe , tôi âm thầm đổi muối của món trứng xào cà chua thành đường.

Trước đây, ta từng bảo ghét nhất là đồ ăn ngọt, đặc biệt là món trứng xào cà chua ngọt.

Tôi lẳng lặng xấu, không gì.

Anh ta đứng bên cạnh vẫn tiếp tục lảm nhảm:

“Chị tôi tìm một thầy phong thủy rằng, nếu tôi muốn cứu vãn hôn nhân, tôi phải sống trong căn nhà này, và nhất định không để người trong nhà dọn đi.

“Cô xem, có hợp lý không?

“Tôi thấy thật hoang đường, chị tôi chắc bị lừa rồi, thầy gì mà thầy, rõ ràng là bịp bợm.”

Tôi thuận miệng phụ họa: “Tôi cũng thấy .”

Rõ ràng là Ôn Phù Ngôn bịa chuyện để đuổi ta ra ngoài, thế mà ta lại tin thật.

Đúng là ngốc.

Ôn Thương Bách tiếp tục:

“Nhưng tôi vẫn tin. Dù chỉ một phần vạn cơ hội cứu vãn, tôi cũng muốn thử, kể cả phải sống chung với .

“Tại sao ấy lại vô cớ chặn tôi? Có phải tôi gì sai không?

“Bây giờ ấy cũng đang buồn lắm đúng không? Đợi ấy hối hận, chắc chắn sẽ quay lại tìm tôi, đúng không?

“Bỏ tôi, chẳng lẽ ấy bỏ cơ bụng của tôi sao?”

Tôi ôm đầu.

Có chút bối rối khi nghe trúng ý nghĩ trong lòng.

Trong lúc lơ đễnh, tôi lại nhầm đường thành muối.

Thôi kệ, sườn chua cay chuyển thành sườn xào chua ngọt .

Đúng như dự đoán, Ôn Thương Bách không quen ăn đồ ngọt.

Vừa ăn vừa chê bai đủ điều.

Tôi bị ta vừa ăn vừa mười câu phiền quá,

không dám lớn tiếng cãi lại, đành lầm bầm:

“Trước đây còn bảo chỉ cần tôi nấu, bất kể món gì cũng ăn ngon hết, hứ, giả dối.”

“Em gì?”

Ôn Thương Bách, đang thao thao bất tuyệt, bỗng im bặt, quay sang hỏi tôi.

“Trước đây? Chúng ta từng quen biết?”

Không thể nào, ta nghe sao?

Tôi rõ ràng nhỏ lắm mà!

Ánh mắt ta sắc bén, mang theo chút thăm dò, dừng lại trên người tôi.

Tôi bối rối né tránh, vội vàng : “Tôi trai tôi, không phải .”

“Ồ.”

Không khí trên bàn ăn bỗng chốc trở nên kỳ lạ và im lặng.

Một lúc sau, Ôn Thương Bách lại lên tiếng:

“Bạn trai em biết tôi sống chung với em, sẽ không giận chứ?”

“Nếu không giận, thì trai tôi chắc cũng không giận.”

Nói xong tôi liền hối hận.

Câu này nghe cứ như hai chúng tôi đang lén lút ngoại .

Cả hai nhau không lời nào, không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...