Vì Chị Em Là [...] – Chương 3

Chương 3

11

Nhìn thấy tin nhắn này, tôi khẽ , sau đó tức giận gọi điện cho Thẩm Thiên Thần.

“Thẩm Thiên Thần, lại linh tinh gì thế? Lại phát điên à?”

Giọng ta đầy bất mãn: “Tôi phát điên sao? Thẩm Vãn Địch, em thử lý xem nào? Tại sao em luôn đối xử tệ với tôi như ?”

“Em đối với em chuyên đòi tiền của em thì tốt, đối với gã trai phản bội của em thì tốt, tất cả sự khó chịu của em đều trút lên tôi sao?”

“Tại sao tôi lại đối xử với em như thế, trong lòng em không rõ sao?”

Tôi tức giận dập máy, rồi chạy thẳng đến khách sạn mà Thẩm Thiên Thần đã nhắc đến.

Đến nơi, tôi thấy ta đã đứng trước cửa đợi sẵn.

“Biết ngay em sẽ đến. Đi nào, đưa em lên.”

Thẩm Thiên Thần mạnh mẽ kéo tay tôi, đưa tôi lên tầng 12, đến trước cửa phòng 1202, sau đó gõ cửa, giọng điệu có chút chế giễu:

“Vân Chí Cảnh, mở cửa đi.”

Anh ta nhẹ, giọng mang theo vẻ thích thú: “Tôi biết cậu ở trong đó mà, mau mở cửa đi~”

Kể từ khi bị tôi từ chối, dường như Thẩm Thiên Thần đã mở ra một công tắc nào đó. Anh ta không còn dáng vẻ lạnh lùng như trước nữa.

Cánh cửa không khóa, chỉ cần đẩy nhẹ đã mở ra.

Tôi đứng ngay cửa, thấy Vân Chí Cảnh với dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, khi ánh mắt chạm vào tôi, cậu ấy lập tức bừng tỉnh.

Trong phòng chỉ có một mình cậu ấy.

Quần áo vương vãi đầy sàn, thùng rác chứa những dấu vết hoan lạc của đêm qua, mùi hương nồng đậm ám ảnh cả căn phòng.

Tôi chao đảo, suýt ngã, may mà Vân Chí Cảnh vội vàng đỡ lấy eo tôi, thuận thế ôm chặt tôi vào lòng.

“Vãn Địch, nghe giải thích…”

Nước mắt tôi rơi lã chã, nghẹn ngào hỏi: “Người đó là ai?”

Sự im lặng kéo dài…

Tôi vỡ òa hét lên: “Là ai? Anh đi!”

Vân Chí Cảnh khó nhọc cất lời:

“Lương Triều Húc.”

Lương Triều Húc.

Em tôi.

12

“Vân Chí Cảnh, chúng ta chia tay đi.”

Vân Chí Cảnh bật dậy: “Không!”

Thẩm Thiên Thần khoanh tay, lười biếng lên tiếng: “Cậu mặc quần áo vào trước đi.”

Tôi quay mặt đi, giọng điềm tĩnh: “Đây không phải là một cuộc thảo luận, mà là thông báo. Khi lên giường với người khác, cũng đâu có hỏi ý kiến tôi.”

Tôi ngừng lại một chút, rồi thêm: “Đối xử tốt với em tôi một chút.”

Tôi chạy ra ngoài.

Thẩm Thiên Thần đuổi theo, tôi hất tay ta ra: “Tôi muốn yên tĩnh một mình, đừng phiền tôi.”

“Em là em tôi, tôi không trông em, lỡ có chuyện gì thì sao?”

“Đừng tưởng tôi không biết đang nghĩ gì. Đàn ông các người, không ai là người tốt cả!”

Thẩm Thiên Thần giả vờ kêu oan: “Tôi khác chứ, tôi đâu phải Vân Chí Cảnh. Ai bảo em không chọn tôi ngay từ đầu? Hối hận chưa?”

Tôi thẳng vào ta, nhạt: “Không hối hận.”

Thẩm Thiên Thần bị tôi cho nghẹn họng, cuối cùng cắn răng: “Tốt lắm, rất tốt, Thẩm Vãn Địch, nhớ kỹ lời em đấy. Tốt nhất cả đời này đừng hối hận!”

Cuối cùng cũng thoát khỏi Thẩm Thiên Thần, tôi lấy điện thoại gọi cho em .

Hai chị em chen chúc trong một căn phòng trọ tồi tàn, không có lò sưởi, lạnh đến run rẩy. Chúng tôi ôm nhau, vừa khóc vừa , cùng nhau uống rượu.

“Chị ơi, em nhất định sẽ trở thành ngôi sao sáng nhất.”

Tôi gật đầu: “Ừ, em nhất định sẽ !”

“Chị, ước mơ của chị là gì?”

Tôi bật : “Chị không có ước mơ. Hai kiếp của chị, mục tiêu duy nhất là kiếm thật nhiều tiền, mua nhà lớn, tích góp thật nhiều tiền, để chúng ta có thể sống tốt, không bị ai ức hiếp, không phải sắc mặt người khác.”

Em tỏ vẻ không hài lòng. Tôi thở dài, suy nghĩ một lúc rồi : “Chị thích vẽ tranh. Nếu sau này không thiếu tiền, chị sẽ tập trung nghiên cứu hội họa.”

Em nâng ly bia, cụng ly với tôi: “Vì một tương lai tốt đẹp! Cạn ly!”

13

Thẩm Thiên Thần bắt đầu phớt lờ tôi, trở lại với vẻ lạnh lùng kiêu ngạo vốn có.

Vân Chí Cảnh không thể chấp nhận sự thật rằng chúng tôi đã chia tay, liên tục đến trường tìm tôi, giải thích rằng hôm đó ta bị hạ thuốc.

Anh ta hôm đó nhận tin nhắn từ một người , bảo rằng em tôi bị đưa đến khách sạn trong một buổi tiệc rượu, có thể sẽ gặp chuyện không hay, nên ta vội chạy đến. Không ngờ cuối cùng lại…

Tôi thấy cần chuyện rõ ràng với Vân Chí Cảnh, liền hẹn ta ra quán cà phê.

Tôi bình tĩnh : “Những chuyện đã qua tôi không muốn nhắc lại nữa. Chúng ta chia tay trong êm đẹp, đừng mọi thứ thêm khó coi, không?”

Ánh mắt Vân Chí Cảnh lóe lên tia giận dữ, có vẻ như đã mất hết kiên nhẫn: “Em nhất định phải sao?”

“Tôi vẫn luôn như thế mà, chẳng phải sao?”

Vân Chí Cảnh bật lạnh lẽo: “Thẩm Vãn Địch, có một điều tôi muốn từ lâu rồi—em thật nhàm chán.”

“Đôi khi tôi tự hỏi, em luôn miệng tôi nhiều năm như , em có thực sự biết là gì không?”

“Thậm chí… trên giường, em cũng sẽ như thế này sao?”

Tôi siết chặt môi, tức giận đến run rẩy. Một ly cà phê dội thẳng vào mặt ta.

Vân Chí Cảnh chậm rãi lấy khăn giấy lau mặt, nét mặt ngày càng tệ: “Nói thật, ở một khía cạnh nào đó, em đúng là kém xa em em. Em với Thẩm Thiên Thần đúng là một đôi hoàn hảo.”

Một giọng lười nhác cất lên phía sau tôi: “Cái thứ cậu vứt bỏ, tôi cũng chẳng muốn. Tôi đâu có thiếu tiêu chuẩn đến thế.”

Tôi quay lại, thấy Thẩm Thiên Thần đứng đó, nhẹ đẩy gọng kính vàng, dáng vẻ trí thức tao nhã, khóe môi lại cong lên đầy chế giễu.

Anh ta tôi, nhạt: “Nhìn em như thế này, trên giường cũng chỉ là một con cá chết mà thôi.”

Tôi trợn trừng mắt, không thể tin nổi.

Thẩm Thiên Thần cúi xuống, ghé sát tai tôi, giọng dịu dàng đầy trêu chọc: “Em , đừng như . Bây giờ, em chẳng còn hấp dẫn với nữa đâu.”

Hai người đàn ông này, vì tôi mà mâu thuẫn, rồi cũng vì tôi mà giảng hòa.

Thật nực .

14

Tôi vẫn giữ nguyên sự kiêu hãnh của mình, vừa ẩn nhẫn vừa giận dữ, mắng bọn họ một câu “vô liêm sỉ” rồi chạy ra ngoài.

Thực tế, vừa rời khỏi quán cà phê, tôi lập tức bắt xe đến chỗ trọ mới của em . Em đã nấu sẵn cơm, đợi tôi về cùng ăn.

Cuộc sống thiếu đi Thẩm Thiên Thần và Vân Chí Cảnh không khiến tôi suy sụp, mà ngược lại, tôi càng tiến lên mạnh mẽ hơn.

Mỗi ngày tôi đều bận rộn, tràn đầy năng lượng.

Vì học chung trường với Thẩm Thiên Thần, đôi khi chúng tôi vẫn chạm mặt nhau.

Anh ta vẫn kiêu ngạo, lạnh lùng. Tôi thì khách sáo, xa cách.

Những người quen biết đều tò mò hỏi vì sao chúng tôi lại trở nên căng thẳng như .

Tôi chỉ , đáp ngắn gọn: “Vì tôi chia tay Vân Chí Cảnh. Anh ta và Thẩm Thiên Thần là thân, nên giữ khoảng cách thôi.”

Còn lý do thật sự, cả hai chúng tôi đều không ai nhắc đến.

Tuy nhiên, vì thái độ thay đổi của Thẩm Thiên Thần, một số người bắt đầu đoán rằng có lẽ tôi đã chuyện có lỗi với Vân Chí Cảnh.

, trong một ngôi trường danh tiếng, ai cũng có kế hoạch và con đường riêng của mình. Những tin đồn cũ chẳng ai buồn nhắc lại.

Là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, trong suốt thời gian đại học, tôi gần như thi hết mọi chứng chỉ có thể, tham gia tất cả các hoạt quan trọng.

Ở Đại học A, tôi là một nhân vật nổi bật.

Nhờ mở rộng các mối quan hệ, ngay từ khi chưa tốt nghiệp, tôi đã nhận nhiều lời mời từ các công ty lớn, với đãi ngộ vô cùng hấp dẫn.

Học kỳ đầu năm tư, tôi nhận công việc mà mình mong muốn.

Tôi nhất định sẽ ở lại Bắc Kinh phát triển.

Còn Thẩm Thiên Thần và Vân Chí Cảnh, họ sẽ quay về Quảng Thành kế thừa gia nghiệp.

Những năm qua, tôi vẫn duy trì liên lạc với ba mẹ nuôi.

Khi trưởng thành, tôi không còn nhận tiền trợ cấp từ họ nữa.

Nhưng những món quà mà họ dành cho tôi, tôi chưa bao giờ từ chối.

Vào mỗi dịp lễ tết, tôi đều gửi quà đáp lễ.

Thẩm ba từng rằng sau khi tốt nghiệp, tôi có thể đến tập đoàn Thẩm thị thực tập.

Nhờ những mối quan hệ tốt đẹp tôi tạo dựng từ thời trung học, ba mẹ nuôi cũng hưởng không ít lợi ích.

Ai biết đến tôi, cũng đều không tiếc lời khen ngợi.

Từ mọi khía cạnh, tôi—đứa con nuôi của nhà họ Thẩm—đã mang đến cho họ vinh quang không nhỏ.

Ngay cả khi biết chuyện tôi chia tay Vân Chí Cảnh, còn Thẩm Thiên Thần vì mà xa lánh tôi, họ vẫn gọi điện cho tôi, rằng dù thế nào tôi mãi mãi là con của họ, còn mắng Thẩm Thiên Thần không hiểu chuyện.

Có lẽ vì bị ba mẹ dạy dỗ một trận, nên Thẩm Thiên Thần gửi cho tôi một tin nhắn:

“Đến thư viện.”

Tôi đến nơi, ta vẫn giữ vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng như trước.

“Giỏi lắm nhỉ? Còn mách lẻo nữa chứ. Hay lắm, thu phục cả ba mẹ tôi rồi.”

Tôi mỉm , nhẹ nhàng đáp:

“Anh trai à, dù có ghét tôi đến đâu, chúng ta vẫn là ‘người một nhà’, vẫn phải cùng nhau về nhà ăn cơm đoàn viên đấy.”

Lần đầu tiên, ánh mắt tôi tràn đầy khiêu khích.

Thẩm Thiên Thần cũng nhếch môi :

“Em , bây giờ trông thú vị hơn trước nhiều rồi đấy.”

Tôi chớp mắt, nhẹ: “Anh trai lại thích tôi rồi sao? Tiếc quá, tôi chỉ xem như trai thôi. Vì tôi ba mẹ, trai.”

Bàn tay Thẩm Thiên Thần siết chặt cổ tay tôi, trong mắt ánh lên những dòng cảm cuộn trào.

“Đừng với rằng, người em luôn thích là . Chẳng qua em ở bên Vân Chí Cảnh vì nghĩ rằng, em sẽ lâu dài hơn ?”

Tôi mạnh mẽ rút tay về, không trả lời câu hỏi của ta.

Chính sự im lặng này, lại càng khiến mọi thứ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Tôi chẳng bận tâm đến cảm của Thẩm Thiên Thần lúc này.

Mục đích của tôi đã đạt .

Vì thế, tôi ưu nhã rời đi.

15

Bên cạnh Thẩm Thiên Thần bắt đầu xuất hiện không ít .

Mỗi lần hẹn hò ai đó, ta đều mời tôi ra ăn cùng, cứ như một nghi thức chính thức ra mắt người nhà .

Giữa tôi và Thẩm Thiên Thần, bề ngoài vẫn duy trì quan hệ em hòa thuận.

Trong khi đó, em tôi ký hợp đồng với một công ty quản lý.

Nhan sắc và diễn xuất đều có, cuối cùng cũng ý, có lượng fan ổn định.

Gần đây còn có tin đồn em sẽ tham gia một dự án phim cấp S+, vào vai nữ phụ có hình tượng rất tốt, dễ dàng thu hút fan.

Chỉ cần bộ phim này lên sóng, em tôi chắc chắn sẽ nâng cao danh tiếng.

Cũng vào thời điểm này, em bị tung phốt.

Những lời đồn đại bắt đầu lan truyền trên mạng:

Từ nhỏ đã là đầu gấu, bắt nạt học, còn hút máu chị ruột.

Ganh tị vì tôi nhà giàu nhận nuôi, không ngừng đòi tiền tôi, thậm chí còn cướp trai tôi!

Tôi và Vân Chí Cảnh cũng bị lôi vào cuộc.

Mọi người miêu tả tôi như một thiên thần hoàn hảo, dùng vô số mỹ từ để xây dựng hình tượng của tôi, ngược lại, em lại bị bôi nhọ thành một kẻ không ra gì.

Cư dân mạng :

“Hai chị em, một người là ánh trăng sáng trên cao, một người là chuột cống dưới rãnh.”

Nhưng tâm điểm sự ý vẫn là loạt ảnh giường chiếu của em tôi và Vân Chí Cảnh.

Dù trong ảnh không thấy rõ mặt, dư luận vẫn điên cuồng chỉ trích, khẳng định trong ảnh chính là Lương Triều Húc.

Hơn nữa, bức ảnh tôi và Thẩm Thiên Thần đến khách sạn bắt gian lại cực kỳ rõ ràng, đã hoàn toàn đóng đinh sự việc.

Liên tiếp có người quen của tôi và Vân Chí Cảnh đứng ra xác nhận:

Chúng tôi từng là cặp đôi hoàn hảo, sau vụ này đã chia tay.

Thậm chí, có người bênh vực Vân Chí Cảnh, rằng ta là nạn nhân, bị người khác hãm .

Kết quả, em tôi trở thành kẻ thứ ba, một “hồ ly tinh” bị dư luận công kích dữ dội.

Nhưng ngay lúc này, em tôi đứng ra phản pháo.

Em thẳng thắn phủ nhận việc có quan hệ với trai cũ của tôi, đồng thời tung ra bằng chứng ngoại phạm vững chắc.

Hôm đó, em đi gặp khách hàng cùng quản lý đến tận khuya, uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày, phải nhập viện cấp cứu.

Em có hồ sơ y tế, hình ảnh truyền dịch, thậm chí còn đăng ảnh đang truyền nước lên trang cá nhân dành riêng cho fan.

Suốt đêm đó, em tôi ở trong bệnh viện, sao có thể ở khách sạn cùng Vân Chí Cảnh?

Không dừng lại ở đó, em cũng gửi đơn kiện đến những kẻ tung tin đồn thất thiệt.

Cùng lúc ấy, tôi cũng đứng ra lên tiếng.

Tôi thừa nhận lý do chia tay là vì Vân Chí Cảnh ngoại , kẻ phản bội không phải em tôi.

Sáng hôm xảy ra vụ bắt gian, tôi còn nhận điện thoại của em , đến bệnh viện đón em về nhà.

Còn về chuyện “hút máu”, tôi từng đạt thủ khoa tỉnh, nhận hàng trăm triệu đồng tiền thưởng, cộng thêm học bổng và việc thêm, tôi không thiếu tiền.

Chỉ là, không muốn em phải khổ, nên tôi cho em một phần.

Nhưng sau khi em kiếm tiền, không giữ lại một đồng nào, trả tôi đầy đủ cả vốn lẫn lãi, gọi là hút máu sao?

Loạt bằng chứng xác thực khiến đám anti-fan bị vả thẳng mặt.

Ngay cả Vân Chí Cảnh cũng ngớ người vì cú phản đòn này.

Sau khi chia tay, ta từng tìm em tôi vài lần, em đều từ chối gặp.

Kết quả, hắn tung ra scandal, muốn hủy hoại sự nghiệp của em tôi, sau đó đóng vai người hùng cứu mỹ nhân.

Từ đầu đến cuối, hắn luôn bỉ ổi và vô liêm sỉ như thế.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...