17.
Nằm viện mấy ngày, khi cơ thể hồi phục gần như bình thường, bác sĩ khuyên tôi xuất viện về dưỡng bệnh.
Không ngờ tối tôi về nhà, Lâm Dục đã tìm đến.
Mở cửa thấy là Lâm Dục, mặt tôi liền sa sầm: “Anh đến gì? Muốn học em trai, đ.ấ.m tôi thêm mấy cái?”
Lâm Dục đau lòng tôi: “Hi Hi, sao em lại nghĩ về như , chẳng lẽ cảm dành cho em em đều quên hết rồi sao?”
Tình cảm?
Giữa tôi và ta còn cảm gì để .
“Chúng ta đã chia tay rồi, có gì để dành với thẩm phán ở tòa đi.”
Lâm Dục đột nhiên lao tới, ôm chặt tôi: “Hi Hi, em đừng lời giận dỗi nữa. Anh sẽ chuyển nhà từ tên em trai về tên , rồi chúng ta lập tức cưới nhau không?”
Anh ta vẫn coi tôi là đứa ngốc để dỗ dành sao?
Chuyển nhà về tên ta, thì thành tài sản trước hôn nhân của ta.
Tôi cưới ta, có phải sẽ thành chị dâu cả của Lâm Kiệt, nhà họ sẽ có lý do chính đáng để tôi tha cho Lâm Kiệt?
Tôi không ngờ Lâm Dục trước kia trông có vẻ thật thà đáng tin, giờ lại thành ra thế này?
Hay là, từ đầu tôi đã mù, không ra bộ mặt thật của tên khốn này.
“Lâm Dục, không cần diễn nữa. Chúng ta không thể quay lại, tôi càng không thể rút đơn tha cho Lâm Kiệt, ch.ế.c tâm đi.”
Thấy tôi không đồng ý, trong mắt Lâm Dục lóe lên tia hung ác.
Anh ta đưa tay ôm chặt tôi, bắt đầu giật áo tôi, miệng không ngừng gào thét đủ thứ lời khốn nạn.
“Hi Hi, đừng loạn nữa. Yêu đương tốt đẹp một chút, sẽ khiến em thoải mái, em tin đi.”
Tôi vừa xuất viện, vết thương trên người chưa lành hẳn, hoàn toàn không phải đối thủ của Lâm Dục.
Nhìn bi kịch sắp tái diễn, đột nhiên…
Là Cố Thành.
Anh ấy đến kịp thời, kéo Lâm Dục ra.
Khi tôi phản ứng lại, Lâm Dục đã bị Cố Thành đè xuống đất đánh tơi bời.
Đây là lần đầu tôi thấy mặt hung dữ như của Cố Thành, không ngờ người nho nhã thế, đánh người lại điên cuồng như .
“Đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ ch.ế.c người mất.”
Tôi tiến lên kéo Cố Thành ra, tôi không lo Lâm Dục bị thương.
Loại người khốn kiếp này dù ch.ế.c, tôi cũng không rơi nước mắt.
Tôi chỉ không muốn Cố Thành gặp chuyện, không muốn vì chuyện vớ vẩn này ảnh hưởng danh tiếng ấy.
Lâm Dục bị đánh một trận, lại còn ngồi dựa vào tường khóc lớn.
Anh ta tức giận tố cáo Cố Thành: “Anh là ai? Cản tôi gì?”
“Mẹ tôi rồi, đàn bà trên giường trị cho phục là nghe lời, giờ hết rồi.”
Nghe lời của tên khốn mẹ nó , tôi chỉ thấy buồn nôn, muốn lao lên đá ta mấy cái.
Tôi chưa kịp hành , Cố Thành đã thực hiện rồi.
Anh ấy đá mạnh hai cái, Lâm Dục khóc dữ dội hơn.
Cảnh tượng này khiến tôi muốn đào một cái lỗ chui xuống.
Lúc trước tôi rốt cuộc mù đến mức nào, sao lại thích một thứ rác rưởi như Lâm Dục chứ!
18.
Cố Thành định báo cảnh sát, bị tôi ngăn lại.
Anh ấy ngạc nhiên tôi, trong mắt có chút giận dữ: “Em còn muốn tha thứ cho hắn?”
Tôi mím môi, cúi đầu lắc nhẹ, giọng rất nhỏ: “Em sợ ảnh hưởng đến .”
Dù sao vừa rồi Cố Thành đã ra tay đánh người, nghề nghiệp ấy lại là luật sư, tôi sợ ảnh hưởng đến ấy.
Một tiếng nhẹ vang lên trên đầu, tôi ngẩng lên đối diện với đôi mắt trong veo của Cố Thành, đẹp như ánh trăng thanh khiết.
“Ngốc ạ, là luật sư, trước khi ra tay đã biết mình có sao không.”
“Hơi nóng vội một chút, sẽ không sao đâu.”
Nghe ấy sẽ không bị liên lụy, tôi yên tâm phần nào.
Anh ấy : “Chuyện này giao cho , giúp em xử lý nhé?”
Tôi không do dự : “Được!”
Cố Thành tôi ủy quyền, không chút do dự báo cảnh sát, lấy tội danh mưu toan h.i.ế.p dâm đưa Lâm Dục đi.
19.
Sau sự cố với Lâm Kiệt, Triệu Uyển không yên tâm về sự an toàn của tôi, đặc biệt lắp camera giám sát trước cửa nhà tôi.
Video giám sát trở thành bằng chứng có lợi nhất, Lâm Dục tuyệt đối không thoát .
Ba mẹ con nhà họ Lâm, giờ trừ mẹ Lâm Dục ra, hai em còn lại đều trong tù, đợi xét xử.
Mẹ Lâm Dục tức đến nhập viện, nghe còn bị đột quỵ, đi lại cũng khó khăn, hoàn toàn không thể đến rắc rối cho tôi.
Phán quyết của tòa án cũng đã có.
Tài liệu của tôi đầy đủ, bằng chứng xác thực, thêm vào đó có hai vụ án hình sự, vụ kiện này không bất ngờ khi tôi thắng.
Thẩm phán phong tỏa căn nhà, nếu nhà họ Lâm trong vòng ba tháng không thể trả tiền.
Thì tòa án sẽ đem nhà đấu giá, ưu tiên hoàn trả tiền đặt cọc cho tôi.
Số tiền còn lại cũng sẽ dùng để thanh toán tiền bồi thường thiệt Lâm Kiệt ra cho tôi, sau khi tất cả những khoản này thanh toán xong, mới hoàn trả phần còn lại cho nhà họ Lâm.
Dù quá trình có hơi quanh co, may là kết quả cũng khiến tôi hài lòng.
Nhận quyết định, tôi liên lạc với Cố Thành: “Luật sư Cố, tối nay có rảnh không? Em muốn mời ăn bữa cơm.”
20.
Tôi thay quần áo xong, mang theo quà chuẩn bị cho Cố Thành, đến điểm hẹn sớm mười phút.
Những gì Cố Thành giúp tôi, đã vượt quá phí luật sư tôi trả cho ấy, tôi chuẩn bị chút quà nhỏ cũng coi như lễ qua lễ lại.
Đến nơi hẹn, tôi vốn tưởng còn phải đợi Cố Thành một lúc, không ngờ ấy đã ở đó rồi.
“Luật sư Cố, đến sớm ?”
Cố Thành mỉm nhẹ, hài hước: “Thói quen của quý ông mà.”
Chúng tôi trò chuyện nhẹ nhàng một lúc, tôi lấy quà từ trong túi ra, đặt trước mặt Cố Thành:
“Chút lòng thành, mời nhận cho.”
Tôi chọn một cái kẹp cà vạt hàng hiệu, Cố Thành thường mặc vest, ấy vừa hay dùng .
Cố Thành đột nhiên ngẩng đầu tôi : “Nghe em đang xem mắt?”
Tôi sững người, trong lòng nguyền rủa thân Triệu Uyển ngàn lần.
Vì chuyện Lâm Dục, mẹ tôi rất lo lắng về trạng hôn nhân của tôi, bệnh gấp tìm thầy nên liên tục sắp xếp xem mắt cho tôi, sợ tôi không lấy chồng.
Tôi Cố Thành vẻ khổ sở: “Luật sư Cố, cũng không định nhạo em chứ. Hoàn cảnh của em cũng hiểu, sợ là không ai muốn dính vào rắc rối như em.”
Chuyện của tôi và Lâm Dục, dù tôi thắng kiện, danh tiếng của tôi cũng bị ảnh hưởng nặng nề.
Ai muốn tìm một người phụ nữ đã kiện chồng tương lai ra tòa, còn đưa hai con trai nhà họ vào tù.
Tôi cúi đầu, thở dài sâu.
Đột nhiên giọng trầm của Cố Thành vang lên trên đầu: “Em thấy có hợp không?”
Sững người một giây, tôi nghi ngờ mình nghe nhầm.
Tôi từ từ ngẩng đầu Cố Thành: “Luật sư Cố, vừa rồi có gì với em không?”
21.
Tôi không ngờ Cố Thành lại chủ đề nghị xem mắt với tôi.
Cố Thành cho tôi cảm giác rất tốt, chỉ là tôi chưa từng nghĩ theo hướng này.
Tôi vừa trải qua chuyện Lâm Dục, bản thân cũng rất bình thường, người như tôi sao xứng với Cố Thành?
Sau hai tháng thử hẹn hò, một buổi chiều, Cố Thành chính thức cầu hôn tôi.
Tôi do dự vài giây, rồi đồng ý.
Từ khoảnh khắc tôi đồng ý, những việc còn lại Cố Thành đều không để tôi phải lo.
Cố Thành bắt đầu sắp xếp cho hai bên gia đình gặp mặt.
Ngày gặp bố mẹ Cố Thành, tôi rất lo lắng trong lòng.
Tôi lo mẹ Cố Thành sẽ chê tôi, còn đắn đo có nên ra chuyện cảm trước đây không.
Nhưng Cố Thành lại một lần nữa khiến tôi bất ngờ.
Bố mẹ ấy đều là người rất cởi mở, bố ấy là giáo sư đại học, mẹ là giáo viên trung học, cả nhà đều là gia đình có học thức.
Hai bên gặp mặt rất vui vẻ, trong bữa ăn bố mẹ ấy chủ nhắc đến một số chi tiết đám cưới, hỏi nhà chúng tôi muốn bao nhiêu sính lễ.
Sau chuyện lần trước, bố mẹ tôi không dám đưa ra cầu gì nữa, chỉ mọi thứ đơn giản, để nhà họ Cố quyết định.
Bố Cố vẫn luôn tươi bỗng nghiêm túc lại, chân thành với bố mẹ tôi: “Chuyện khác có thể tùy ý, chuyện này chúng tôi không thể tùy tiện mất lễ nghĩa. Những gì phải cho Duyệt Hi, chúng tôi tuyệt đối không thể thiếu.”
Cuối cùng nhà họ Cố chủ đề xuất cao hơn mức trung bình ở địa phương.
Bố mẹ tôi tất nhiên không có ý kiến, ngay cả mẹ tôi cũng lén kéo tôi sang một bên : “Con lần này mở mắt sáng rồi, Cố Thành đứa trẻ này tốt, bố mẹ nó cũng là người cởi mở, con phải biết trân trọng.”
Tôi gật đầu, trong lòng đồng ý.
22.
Tôi vô cùng lo lắng, chuyện phải đến cuối cùng vẫn đến.
Nhưng điều bất ngờ là, mẹ Cố đã biết chuyện của tôi và Lâm Dục.
Bà : “Mối trước của con Tiểu Thành đều đã kể với chúng ta rồi, con là tốt, đừng có gánh nặng tâm lý. Thằng Tiểu Thành này tính hơi lạnh nhạt một chút, thật lòng, sẽ tốt với con thôi.”
“Nếu nó bắt nạt con, cứ với .”
Tảng đá lớn trong lòng hoàn toàn rơi xuống, sự cởi mở của nhà họ Cố và của Cố Thành, giúp tôi vượt qua mọi khó khăn trước mắt.
Tôi đỏ mắt chân thành mẹ Cố : “Cô ơi, cảm ơn !”
“Nói gì ? Không cho nghe à.”
Cố Thành đột ngột xuất hiện, ngắt lời cuộc trò chuyện của tôi và mẹ ấy.
Mẹ Cố giả vờ nghiêm túc ấy: “Mẹ đang dạy Tiểu Hi cách trị con đấy, sau này con mà không tốt với Tiểu Hi, nó sẽ có cách thu thập con.”
Cố Thành hỏi tôi: “Mẹ dạy em học chưa?”
Tôi chủ nắm tay ấy, giữ chặt trong lòng bàn tay ấy : “Yên tâm đi, nhớ rất kỹ, sau này phải cẩn thận đấy.”
…
Vài tháng sau, đám cưới của chúng tôi tổ chức vào ngày lành tháng tốt do bố Cố đích thân chọn.
Tôi nhận những lời chúc phúc đẹp đẽ nhất từ tất cả người thân bè, tôi tin tương lai của mình nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Nghe ngày tôi kết hôn đúng là ngày Lâm Dục thả ra.
Nhưng những điều đó không liên quan gì đến tôi, giờ tôi có gia đình của mình, có người chồng thương tôi, có người thân cưng chiều tôi.
Tôi có những điều này là đủ rồi, tôi sẽ hạnh phúc mãi.
(Hết)
Bạn thấy sao?