15
Sau khi Cận Tự Bắc và Vi Vi rời đi, ở góc sofa khu vực tiếp khách…
Lương Dự Xuyên xé toạc cổ áo sơ mi, men say khiến đôi má hơi ửng đỏ.
Anh ngước lên, trống rỗng lên trần nhà, như một bức tượng bất .
Mẹ Lương vui vẻ ngồi xuống bên cạnh : “Thế là tốt rồi, con bé đã lấy chồng, lại còn là nhà họ Cận. Mẹ thật không ngờ…”
“Mẹ…” Lương Dự Xuyên đột nhiên ngắt lời bà, “Mẹ vui lắm phải không?”
“Tất nhiên là vui rồi, kết quả này tốt cho tất cả mọi người…”
Lương Dự Xuyên mỉm bà: “Vậy còn con thì sao?
“Mẹ đã từng nghĩ đến con chưa?”
Mẹ Lương đột ngột đứng bật dậy, sắc mặt trở nên đ i ê n c u ồ n g: “Sao mẹ lại không nghĩ đến con! Con còn muốn gì nữa? Năm đó đáng ra mẹ không nên mềm lòng!”
Năm đó, đã thỏa thuận với bà, sẽ từ bỏ hội họa và đi theo con đường mà bà mong muốn, chỉ cần bà để Lê Vi ở lại.
“Con đã hứa với mẹ, chỉ cần con đính hôn, mẹ sẽ để con bé về nước. Nhưng con bé không nghe lời, mẹ đã nuôi con bé bấy nhiêu năm vô ích!”
“Con xem, con bé đã biến gia đình chúng ta thành cái gì? Biến con thành cái gì? Trước đây con chưa từng cãi lời mẹ, từ khi con bé xuất hiện, con lại chống đối mẹ hết lần này đến lần khác. Làm gì có trai nào thích em ? Đây là l o ạ n l u â n, là tai tiếng, mẹ không ngóc đầu lên ! Con muốn ép mẹ đến c h ế t mới vừa lòng phải không?”
“Được, mẹ sẽ c h ế t. Giờ mẹ đi c h ế t đây, để con có thể cưới con bé, để con theo ý mình!”
Nói rồi, bà lấy một con d.a.o nhỏ trong túi ra, định cứa vào cổ tay mình.
Lương Dự Xuyên giơ tay ngăn con d.a.o lại, lưỡi d.a.o sắc lẹm cắt qua da bàn tay , từng giọt m á u nhỏ xuống chiếc váy đắt tiền của bà.
“Dự Xuyên, Dự Xuyên, con không sao chứ? Mẹ không cố ý.” Bà hoảng hốt lau vết thương cho .
Anh để mặc m á u chảy từ lòng bàn tay: “Mẹ, mẹ đã bao giờ nghĩ đến chưa? Mẹ có nghĩ con cũng muốn c h ế t không?”
“Dự Xuyên, con bé đã lấy chồng rồi.” Bà lại trở về dáng vẻ cao cao tại thượng, lạnh lùng thanh nhã, “Con cũng đã đính hôn, đừng mơ mộng những chuyện không thể nữa, đừng bôi nhọ mặt mũi của mẹ và nhà họ Lương.”
“Em ấy đã lấy chồng rồi…” Lương Dự Xuyên đứng dậy, “Vậy nên, con mãi mãi không thể có em ấy.”
“Vậy mẹ lấy tư cách gì mà nghĩ rằng con sẽ tiếp tục nghe lời mẹ?”
“Bây giờ, người đứng sau em ấy là Cận Tự Bắc.”
“Không phải con, một kẻ yếu đuối vô dụng chỉ biết thỏa hiệp để tìm kiếm một chút hy vọng.”
“Mẹ yên tâm, đời này con sẽ không cưới người mà mẹ không đồng ý, nên mẹ cũng không cần quản nữa.”
“Con sẽ hủy hôn với nhà họ Giang.”
16
Đám cưới của tôi và Cận Tự Bắc tổ chức không quá mức long trọng.
Cho đến khi thiệp mời gửi đi, vẫn có rất nhiều người không tin.
“Cô là nhà họ Cận? Nhà họ Cận ở phía bắc thành phố? Cưới là con nhà họ Lương kia à?”
“Con gì chứ, chỉ là một nhi, nhà họ Lương nhận nuôi từ nhi viện thôi.”
“Vãi… Cận Tự Bắc coi tôi là trò đúng không? Tôi đã rồi, tại sao hôm đó ta lại nhảy xuống nước cứu người chứ.”
“Hóa ra không phải thích việc thiện, mà là cứu vợ tương lai! Là cứu lấy nửa đời sau của ta!”
Người vui nhất có lẽ là bà nội của Cận Tự Bắc.
Tóc bà đã bạc trắng, vừa thấy tôi đã tít mắt.
Cận Tự Bắc thấy cảnh này, vừa mở miệng đã trêu ghẹo: “Bà nội, bà đừng nữa, răng bà sắp rụng hết rồi.”
Bà nội Cận càng to hơn, chưa kịp khép miệng thì đã giơ cây gậy lên nhắm vào người : “Bà đánh cái thằng cháu bất hiếu này, một ngày không trêu bà thì không chịu đúng không?”
“Con xem cái miệng nó kìa, sinh ra đã khiến người khác tức giận.” Bà kéo tay tôi, “Sau này nếu nó con giận, con cứ tìm bà, bà sẽ giúp con.”
“Ôi chao, con không biết bà vui thế nào đâu.” Bà ghé sát vào tai tôi, khẽ che miệng thì thầm: “Mấy năm trước, thằng bé nhà họ Đoạn còn với bà rằng giới tính của thằng bé nhà bà có vấn đề, khiến bà lo lắng bao nhiêu năm nay, giờ có con rồi, có c h ế t bà cũng yên lòng.”
Mẹ của Cận Tự Bắc mất từ khi còn nhỏ.
Anh không gần gũi với ba mình, chỉ thân thiết với bà nội.
Trước ngày cưới vài hôm, tôi lại gặp Lương Dự Xuyên.
“Anh!” Tôi gọi ấy, trong nụ chỉ còn sự nhẹ nhõm, “Em hy vọng cũng hạnh phúc.”
Tôi chỉ cảm thấy may mắn vì những cảm không đúng mực thời trẻ của mình đã không ảnh hưởng đến ấy.
Cũng cảm thấy may mắn vì ấy chưa từng thích tôi, nên bây giờ chúng tôi vẫn có thể thản nhiên gọi nhau là em.
Cơn gió cuối thu cuốn bay tà áo khoác của .
Anh đứng không xa không gần, tay đút vào túi áo, lặng lẽ tôi, sau đó chậm rãi đáp: “Anh sẽ.”
Sau này, tôi nghe ấy đã đi cùng đội khảo sát đến nơi ấy luôn muốn khám , đi khắp năm châu bốn bể.
“Cô Vi Vi, phu nhân mời đến phòng tiếp khách.”
Ngày cưới, tôi mặc chiếc váy cưới tinh xảo và cầu kỳ, tay cầm váy bước về phía Cận Tự Bắc.
Khi tôi vừa bước lên một bậc thềm, đã tiến đến, đưa tay ra để tôi khoác lấy.
“Sao vội thế?” Tôi tựa vào tay , “Đợi em bước đến chỗ cũng mà.”
Ánh mắt thẳng phía trước, giọng rất bình thản, không hề thấy sự hồi hộp của ngày cưới.
“Em chỉ cần bước một bước là đủ rồi.”
Tôi lén đưa ngón tay ra, đan chặt vào tay , lập tức nắm lấy không buông.
Nhìn xuống dưới khán đài, ở vị trí của nhà họ Lương chỉ có hai người.
Không nghe lời chúc phúc của trai, thật thì vẫn có chút tiếc nuối.
Nhưng tôi đã đi về phía trước.
Những thứ tôi từng coi là sự sống của mình, bây giờ nghĩ lại, dù không còn những thứ đó nữa, dường như cũng không khiến tôi đau lòng đến thế.
Đời người, có lẽ sẽ trải qua rất nhiều chuyện.
Những khoảnh khắc rung là điều khó tránh.
Nhưng sau khi vượt qua gai góc, có lẽ sẽ đến một biển hoa rực rỡ hơn.
Thời gian sẽ chữa lành những tổn thương, năm tháng sẽ dịu những dấu vết của quá khứ.
(Phiên ngoại)
Vì là ẩn danh, nên sau nhiều lần kiểm tra, món quà không chuyển vào khu vực chính của biệt thự.
-Hết-
Bạn thấy sao?