13
Chúng tôi vẫn chưa kịp công bố tin kết hôn.
Hôm đó, tôi bất ngờ gặp lại Lương Dự Xuyên.
Khi ấy, tôi và Cận Tự Bắc đang tay trong tay với nhau thì bất chợt chạm mặt ấy.
Bên cạnh ấy còn có Tưởng Chi Hàn.
Tôi không thể diễn tả vẻ mặt của trai lúc ấy, như là đau khổ, lại như không cam lòng, tóm lại, đó không phải là vẻ mặt mà một người trai nên có.
Sau một phút ngạc nhiên, Tưởng Chi Hàn lắc lắc cánh tay .
Lúc này, Lương Dự Xuyên mới thu lại vẻ mặt, ánh mắt vẫn dừng ở chỗ tôi và Cận Tự Bắc đang nắm tay nhau.
“Vi Vi, qua đây với trai.” Anh ấy chọn cách phớt lờ, vẫn dịu dàng lên tiếng, hoàn toàn không để ý đến gương mặt bỗng chốc biến sắc của Tưởng Chi Hàn.
Lần này, tôi không buông tay Cận Tự Bắc, cũng không sợ người khác biết.
Tôi nắm tay ấy, bước tới trước mặt Lương Dự Xuyên: “Anh, em sẽ dẫn ấy về nhà, ra mắt ba mẹ, hy vọng khi đó cũng có mặt.”
Lương Dự Xuyên không Cận Tự Bắc lấy một cái, như thể chỉ cần không ấy thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.
Anh ấy nhạt, trong mắt không có chút ấm áp nào, ánh sáng trong đôi mắt dường như đang từng chút một tàn lụi.
“Đừng bồng bột, đừng những việc mà sau này em sẽ hối hận.”
“Nghe lời trai, nếu muốn quen trai thì cứ từ từ, đừng hành nông nổi.”
“Còn chuyện dẫn về nhà ra mắt ba mẹ, không phải ai cũng có thể đưa về đâu, Vi Vi à.”
Lương Dự Xuyên mà tôi từng biết luôn dịu dàng như ngọc, chưa từng để lộ vẻ lạnh lùng ra mặt, đặc biệt là khi đối diện với thân nhiều năm như Cận Tự Bắc.
Tôi trấn an Cận Tự Bắc, vốn không phải người dễ kiềm chế cảm , tôi không muốn ấy ra những lời quá khó nghe.
Lương Dự Xuyên xong, lập tức quay người rời đi.
Tôi cao giọng gọi với theo lưng : “Anh, em không bồng bột, em thật sự thích ấy!”
Bước chân Lương Dự Xuyên khựng lại một thoáng, rồi vẫn không ngoảnh đầu, tiếp tục đi thẳng.
“Em thật sự thích .” Tôi thu ánh mắt lại, lời không có người hồi đáp, tôi quay sang với Cận Tự Bắc.
Tôi vẫn thẳng phía trước: “Anh nghe thấy không?”
Bên cạnh vang lên một tiếng “ừ” không nặng cũng không nhẹ.
“Được rồi, em cố mượn cơ hội này để bày tỏ với đấy, vừa ý chưa?”
Lúc này, Cận Tự Bắc mới khẽ bật .
Ngày chúng tôi về nhà họ Lương, cả nhà đều có mặt.
Nhưng nửa đường, Lương Dự Xuyên đã chặn chúng tôi lại.
Anh ấy trông rất tệ, như thể đang phải chịu đựng một nỗi đau khổ tột cùng.
“Vi Vi, nghe lời .” Anh ấy nắm lấy cánh tay tôi, như đang cầu xin: “Em thích ai cũng , chỉ riêng ta là không .”
“Lương Dự Xuyên!” Tôi không vui, lớn tiếng : “Em chưa từng can thiệp vào chuyện đính hôn với ai, lấy quyền gì cấm em thích ai?”
“Chẳng lẽ em nhất định phải nghe lời , nhất định phải chấp nhận đối tượng xem mắt do các người sắp xếp thì mới các người hài lòng sao? Em không có quyền ở bên người mình sao?”
“Không phải, chỉ là… ta thì không thể.” Lương Dự Xuyên lặp lại một cách kiên định.
“Nhưng chúng em đã kết hôn rồi.” Tôi thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của , kiên quyết nhấn mạnh: “Chúng em đã kết hôn rồi, ạ. Em và Cận Tự Bắc đã đăng ký kết hôn rồi.”
Tôi mở điện thoại, đưa bức ảnh giấy chứng nhận kết hôn ra trước mặt ấy.
Bàn tay đang nắm chặt cánh tay tôi thoáng buông lỏng, tôi nhân cơ hội này rút tay ra.
Ngón tay ấy hơi run rẩy, phóng to bức ảnh trên màn hình lên.
Chỉ một lát sau, ấy bất ngờ giơ tay lên, kèm theo một tiếng hét: “Đồ khốn!”
Cú đ ấ m đầy tức giận và sát ý tiến thẳng về hướng Cận Tự Bắc.
Lần đầu tiên Lương Dự Xuyên dùng nắm đ.ấ.m để chuyện, trong một cảnh tượng hỗn loạn đến thế này.
“Cận Tự Bắc, Vi Vi còn nhỏ như , cậu đã gì nó? Lừa gạt nó kết hôn với cậu, cậu có biết cậu đang cái gì không?” Anh ấy nắm cổ áo Cận Tự Bắc, chất vấn .
“Anh!” Tôi muốn kéo họ ra.
Cận Tự Bắc nhổ ra một ngụm m á u, cúi xuống tôi: “Ngồi đó chờ , và trai em chuyện một chút, nhanh thôi. Anh không đ á n h ấy đâu, em yên tâm.”
14
Cận Tự Bắc người đang ngồi không xa, đang nắm chặt sợi dây xích đu.
Anh nở một nụ an ủi, lại ghé sát tai Lương Dự Xuyên, nhỏ: “Cậu đúng là một kẻ hèn nhát.”
“Nói cho tôi nghe, lấy tư cách gì mà chỉ trích tôi?” Anh buông Lương Dự Xuyên ra.
“Anh trai nào lại quản nhiều chuyện như chứ?”
“Vi Vi thích tôi, cậu không nghe thấy sao?”
“Làm sao em ấy có thể thích cậu!”
“Tại sao không thể?” Cận Tự Bắc nở nụ chế giễu.
“Nếu em ấy không thích tôi, em ấy thích ai? Cậu à? Cậu lấy đâu ra sự tự tin ấy? Vì em ấy từng thích cậu sao?”
“Cậu nghĩ rằng, dù em ấy đã lấy chồng, dù cậu đã bỏ rơi em ấy, cũng chẳng ai có thể cướp đi cảm của em ấy dành cho cậu, đúng không?”
“Cậu có biết năm năm ở Anh, em ấy đã sống như thế nào không?”
“Mẹ cậu vì muốn bảo vệ danh tiếng của cậu nên gửi em ấy ra nước ngoài để chấm dứt mọi chuyện. Cậu nghĩ em ấy nhận tiền của nhà họ Lương và sống thoải mái ở bên đó sao? Cậu có biết không, em ấy chỉ gửi tiền trong nửa năm đầu tiên, sau đó không ai quan tâm đến em ấy nữa.”
“Em ấy phải tự trang trải học phí đắt đỏ, thậm chí còn nghĩ đến việc bỏ học, em ấy không dám, em ấy không có ba mẹ, không có điểm tựa, nếu không có bằng cấp, sau này em ấy phải gì? Vì thế, em ấy phải vừa học vừa đi thêm.”
“Cậu muốn rằng, mỗi lần cậu đến thăm em ấy, cậu đều thấy em ấy sống rất tốt đúng không?”
“Đó là bởi vì mỗi lần cậu đến, mẹ cậu đều gọi điện dặn em ấy phải giả vờ sống tốt, để cậu thấy rằng em ấy không thiếu tiền, không thiếu , một mình sống cũng rất ổn.”
“Nếu không phải vì các người, em ấy đã không vô nghe phải bí mật của mấy tên côn đồ trong lúc đi thêm, suýt nữa bị g i ế t c h ế t để bịt đầu mối, cuối cùng phải cầu cứu đến tôi.”
“Lương Dự Xuyên, thích em ấy thì sao chứ? Chẳng có tác dụng gì cả, vì bất tài vô dụng, không thể bảo vệ người mình thích, cũng không thể bảo vệ em ấy.”
“Em ấy không sai, chỉ là khi đó em ấy đang trong độ tuổi không phân biệt , đem cảm mơ hồ đặt lên người cậu. Chỉ thôi. Nhưng vì thế mà em ấy đã phải lá chắn cho cậu suốt năm năm. Mọi lời đồn đại bấy lâu nay, em ấy phải gánh chịu một mình, cậu đã từng nghĩ đến cảm giác của em ấy chưa?”
“Cậu giả vờ hào phóng, bảo em ấy quen trai, vì cậu không sợ em ấy lấy chồng, điều cậu sợ là em ấy người khác.”
“Và giờ đây, rất không may, em ấy đã lấy người mình .”
Cận Tự Bắc vốn không phải người hiền lành, đã nhẫn nhịn Lương Dự Xuyên đủ lâu rồi.
“Anh trai.” Anh đút tay vào túi, , “Không ngại tôi gọi cậu như chứ? Chào mừng tham dự lễ cưới của tôi và Vi Vi.”
Nói xong, không thèm đến Lương Dự Xuyên thất thần nữa, bước về phía người vẫn đang chờ .
Bạn thấy sao?