11
Ngày hôm sau tỉnh dậy, ký ức trong đầu tôi đều ùa về.
Câu “Dựa vào cái gì mà em muốn kết hôn với tôi thì tôi phải đồng ý?” dường như đã mở chế độ lặp lại, liên tục vang lên trong đầu tôi.
Tôi trở mình, bò xuống từ chiếc giường màu xám xịt.
Đi ngang qua một phòng ngủ chính khác nhỏ hơn một chút, tôi liếc mắt vào, rồi qua phòng khách, mọi thứ đều yên ắng, có vẻ đêm qua không có ai ở đó.
Chắc là ra ngoài rồi, tôi yên tâm đi xuống lầu.
Nhưng khi thấy bóng dáng trên ghế sofa, bước chân tôi khựng lại giữa chừng.
Cận Tự Bắc nghe thấy tiếng , vẫn tựa đầu, không quay lại, chỉ : “Cho em 10 phút, 10 phút sau ra ngoài.”
“Đi đâu?”
Anh không trả lời, cho đến khi ngồi trên xe, lấy thẻ căn cước từ trong túi xách của tôi ra.
“Không phải em muốn kết hôn sao?” Anh quay đầu tôi một cái, “Ngoài cục dân chính ra, còn có chỗ khác cũng đăng kí kết hôn à?”
“Không phải …” Tôi sững người , chẳng phải là không đồng ý sao?
Cận Tự Bắc lái xe rất nhanh, tốc độ việc của nhân viên cũng rất nhanh.
Cho đến khi ngồi lên xe, trên tay cầm hai cuốn sổ đỏ, tôi vẫn chưa hoàn hồn.
Khi còn đang chìm trong suy nghĩ, tôi không ý đến Cận Tự Bắc bên cạnh, đặt một tay lên vô lăng, dù thời tiết không nóng sau gáy lại lấm tấm mồ hôi.
Anh thẳng phía trước, vẻ mặt bình thản, không ai biết đang nghĩ gì.
Mãi sau, mới quay đầu hỏi: “Chụp ảnh không?”
“Gì cơ?”
Anh không trả lời, đưa tay cầm điện thoại của tôi, đặt hai cuốn sổ xuống, chụp một tấm.
Ngay sau đó, như sợ bị tôi giành lấy, cất luôn giấy chứng nhận kết hôn đi.
Anh không định đưa tôi một cuốn nào, thứ duy nhất để lại cho tôi là bức ảnh trong điện thoại.
“Chúc mừng em nhé.” Anh bỗng nở , lúc này tôi mới nhận ra trong mắt đầy tơ máu.
“Cận phu nhân.”
Tôi suy nghĩ một chút, nghiêng người qua, đặt lên môi một nụ hôn nhẹ nhàng đầy lưu luyến, cho đến khi đôi môi mát lạnh của trở nên ấm áp.
Tim tôi đập rất nhanh, trong suốt hai năm quen biết, chúng tôi chẳng có nhiều hành thân mật.
Ngay cả dấu hôn ngày hôm đó, cũng là do uống say rồi loạn.
Sau khi tỉnh r ư ợ u, cầm lấy chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, xin lỗi tôi.
“Chúc mừng nữa nhé.” Tôi l.i.ế.m môi theo phản xạ, “Chồng mới cưới của Lê Vi, Cận.”
Đôi mắt của Cận Tự Bắc trở nên u tối, đưa tay đỡ lấy cổ tôi, cúi người xuống, chiếm lấy đôi môi của tôi.
Cho đến khi tôi không thở nổi neax, từng tế bào trong cơ thể đều kêu gào vì vui sướng và kích thích… Anh mới chịu buông tôi ra.
“Phải như thế này… mới gọi là quà.” Anh tựa trán vào tôi, khàn giọng .
Tôi từng nghĩ, liệu có phải đã tôi từ rất lâu về trước, tôi từ cái đầu tiên nên chúng tôi mới dây dưa lâu đến không.
Nhưng tôi tìm quanh , không thấy một dấu vết nào chứng minh điều đó.
Lâu dần, tôi từ bỏ, nhất thời cũng , lâu ngày sinh cũng chẳng sao.
Đến một ngày nào đó chán tôi, cũng chỉ là thêm một tờ giấy ly hôn thôi mà.
Ít nhất, tờ giấy chứng nhận kết hôn này có thể giúp tôi giải quyết rất nhiều vấn đề trước mắt.
12
Cận Tự Bắc hỏi tôi về chuyện tổ chức đám cưới.
Tôi cảm thấy rất ngạc nhiên: “Chúng ta cần phải tổ chức đám cưới sao?”
“Ý em là gì?” Anh đưa tay, kéo tôi lên trên, ôm chặt vào lòng, “Anh kém cỏi đến mức không xứng đáng có một đám cưới à?”
Sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, nhiều ngày sau chúng tôi vẫn ngủ riêng.
Cho đến ngày đó, tôi lại uống một chút r ư ợ u, lớn gan cầu một “đêm phòng hoa chúc”.
Tôi lờ mờ nhớ rằng khi Cận Tự Bắc đè lên người tôi, giọng của mang đầy sự quyến rũ: “Là em tự chuốc lấy, Lê Vi, lát nữa em đừng khóc đấy.”
Sau đó, suốt một đêm và cả buổi sáng, tôi không bước ra khỏi căn phòng ngủ đó.
Dường như đã tích góp tất cả sức lực và chiêu thức để dùng lên người tôi.
Trên chiếc ghế sofa màu trắng ngà mới sắm, trên thảm gỗ màu nâu tôi mua, trước chiếc gương dài mà tôi ngày ngày mặc quần áo…
Tôi ló đầu ra, giải thích: “Chỉ nhận giấy đăng ký thôi, nếu muốn hối hận thì có thể lén lút nhận giấy ly hôn. Nếu tổ chức đám cưới rồi, sau này sẽ khó mà giải quyết, lỡ như…”
Tôi còn chưa xong, đã buông tôi ra rồi đứng dậy.
“Vậy nên, lúc nhận giấy đăng ký kết hôn, em chỉ nghĩ đến ly hôn thôi đúng không?”
Anh đứng trước gương, từ tốn mặc quần vào, tôi chằm chằm vào hai hõm sâu ở lưng .
Tôi nhớ lúc thân mật nhất, tôi vô chạm vào đó, ánh mắt đỏ rực.
“Không phải…” Tôi trùm chăn, nhận ra cảm của , “Em luôn cảm thấy không quá tự nguyện, em sợ hối hận.”
Anh khoác áo sơ mi, không cài một cúc nào, trên n.g.ự.c lộ ra những vết cào.
Anh bước đến bên giường, cúi xuống bế tôi cả người lẫn chăn lên.
Từ phòng ngủ đến thư phòng chỉ mất vài phút, tôi vùi đầu vào chăn: “Anh định gì?”
Căn phòng quen thuộc chẳng có gì khác thường, đưa tay nhấn một nút, một bên của thư phòng xuất hiện một căn phòng khác.
Tôi bước chân trần vào, lập tức sững người.
Khắp sàn là những chiếc chong chóng tre, giống hệt chiếc chơi hôm đó, một nửa là hàng bị lỗi.
Khắp tường là ảnh, có ảnh tôi năm 10 tuổi nhận giải thi múa, có ảnh tôi năm 16 tuổi ăn kem trên phố, có ảnh tôi vừa sang Anh thêm trong nhà hàng…
Ngoài ảnh, còn có chong chóng tre, tôi gần như không thể đặt chân xuống, những bức ảnh dày đặc khiến tôi cảm thấy ngột ngạt và choáng váng.
“Em sợ không?” Giọng Cận Tự Bắc lạnh lùng, “Trông giống một kẻ b i ế n t h á i lắm phải không?”
Tôi chợt nhớ ra, chong chóng tre, nghĩa trang Ngu Sơn, cậu bé 8 tuổi…
Tôi xoay người ôm lấy eo , ngước mắt : “Tại sao không sớm?”
“Em thích trai em.” Anh hờ hững .
Khi tìm lại bé năm nào, ấy đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng, ánh mắt và trái tim đều bị người khác chiếm trọn.
“Cận Tự Bắc.” Tôi không phủ nhận, chỉ siết chặt tay, “Anh ấy từng là sự cứu rỗi của em.”
“Anh hiểu.” Anh hôn lên đỉnh đầu tôi, “Chỉ là… sau này em có thể…”
Anh dừng lại, không tiếp.
Nhưng tôi biết muốn gì, tôi kiễng chân hôn vài cái: “Được, đều , muốn gì cũng .”
Chỉ là sau này chỉ thích mỗi mình thôi chứ gì, có gì mà không chứ?
Giờ tôi mới hiểu tại sao mọi thứ lại trùng hợp đến thế, thế giới rộng lớn như mà chúng tôi lại gặp nhau ở nước Anh.
Bạn thấy sao?