Vi Bắc Tinh Quang – Chương 6

Chương 6

10

Mấy ngày nay, tôi ở nhà của Cận Tự Bắc. 

Trước đây khi ở nước ngoài, thi thoảng ấy mới cần ngủ, bây giờ, gần như đêm nào ấy cũng cần có tôi ở bên cạnh.

Cũng vì chuyện ở hồ bơi hôn trước, ấy mới bị cảm. 

Ngoài thời gian việc, tôi đều tận tâm chăm sóc ấy, vì thế, cũng chẳng dư dả thời gian để lo nghĩ về chuyện nhà cửa.

Thật ra, tôi cũng có một căn nhà của riêng mình ở thành phố này, chỉ là mấy hôm nay vẫn đang dọn dẹp.

Ngày tôi chuyển về nhà mình, Lương Dự Xuyên đã xuất hiện.

Anh ấy đứng trong phòng khách, vẻ mặt trông có chút mệt mỏi.

Tôi không muốn chuyện với

Mẹ Lương dặn tôi không gặp ấy, tôi chẳng thể ngăn ấy đến tìm tôi.

“Tại sao dọn nhà cũng không với một tiếng?” Anh nhấc hai thùng giấy lên, đúng lúc cửa phòng cho khách mở ra, nội thất bên trong hiện rõ mồn một.

Lương Dự Xuyên sững lại: “Anh nhớ em không thích tông màu tối, tại sao lại trang trí phòng cho khách thành màu xám?”

Nghe , tôi qua. 

Căn phòng này có tông màu giống hệt với phòng ngủ chính của Cận Tự Bắc. 

Lúc này, tôi mới nhận ra, hóa ra tôi đã vô thức chuẩn bị một căn phòng cho ấy.

Nhưng dễ thấy, ở các căn phòng khác, bao gồm cả phòng khách, đều trang trí theo phong cách bánh bèo, khiến căn phòng kia trở nên thật lạc lõng.

Tôi bối rối: “Em… em nghĩ phòng ngủ cho khách thì nên chọn màu sắc đơn giản một chút sẽ tốt hơn.”

“Vi Vi có chuyện gì rồi.” Anh nhạt, “Trước đây em không bao giờ dối trai mình.”

Trước đây… những ngày tháng đó, có quá nhiều dấu vết của trong cuộc đời tôi.

Lần đầu tiên đến kỳ kinh nguyệt, tôi sợ hãi không dám gặp ai, ngay cả chiếc quần dính m á u cũng là ấy giặt giúp tôi.

Thời niên thiếu, những bức thư mà các nam nhét dưới bàn học của tôi… đến giờ vẫn còn cất trong ngăn kéo bàn của ấy.

Tôi ngẩng đầu , lần đầu tiên nghiêm túc chuyện với : “Đúng , dù trai và em có thân thiết đến đâu cũng cần có khoảng cách, đúng không?”

“Anh đã đính hôn rồi, chị dâu là một người rất tốt, trước đây là do em không hiểu chuyện, quá dựa dẫm vào .”

“Nhưng bây giờ, chúng ta đều đã trưởng thành, đôi khi vẫn cần giữ một chút khoảng cách, tránh để người ta bàn ra tán vào.”

“Em hy vọng và chị dâu có thể đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử.”

“Còn em… em cũng đã có người mà mình thích, đợi đến khi chắc chắn rồi, em sẽ đưa ấy về ra mắt gia đình.”

Mặc dù tôi không biết người đó có để tâm đến chút cảm này của tôi hay không.

Có điều, ấy là kiểu người, khi nghe thấy những từ ngữ ngây thơ như “thích”, chắc chắn sẽ bật thôi.

Nói xong, tôi không thêm lần nào nữa.

Tôi cũng không hỏi về chuyện mai mối cho tôi.

Còn chuyện mai mối, vì quá bận rộn với công việc, nhất là dự án robot mới tham gia gần đây quá phức tạp, tôi sớm đã gạt nó ra sau đầu.

Vài ngày sau, mẹ Lương gọi điện trách mắng tôi.

“Nếu đã muốn ở lại trong nước thì tôi cũng không nhiều.”

“Tôi chỉ có hai cầu với . Thứ nhất, tôi sẽ sắp xếp cho đi xem mắt, cho đến khi lấy chồng.”

“Thứ hai, trước ngày cưới, thu lại tất cả suy nghĩ của mình, đừng giở trò tiểu nhân.”

“Bà Lương…” Lúc này đã gần hết giờ việc, tôi cào nhãn dán trên máy pha cà phê bằng hai ngón tay, lần đầu tiên phản kháng lại: “Tôi là một người trưởng thành, tôi có quyền tự do, muốn ở lại trong nước hay ra nước ngoài là quyền của tôi. Tôi rất biết ơn gia đình nhà họ Lương đã nuôi nấng tôi suốt bao năm qua, tôi chưa từng điều gì vô ơn, sau này cũng sẽ không!”

“Còn chuyện đi xem mắt thì bà cứ yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng tìm người phù hợp để kết hôn. Vì tôi không đồng ý với sắp xếp của bà.”

Hôn nhân là tự do của tôi, tôi có quyền lựa chọn.

“Tôi có sổ hộ khẩu riêng, cả về huyết thống lẫn pháp lý, tôi đều không có nghĩa vụ phải nghe theo sự sắp đặt của bà.”

Nói xong những lời này, tôi nghiêm túc một câu “tạm biệt” rồi cúp điện thoại.

Nếu đã muốn tìm một người để kết hôn, tại sao không thử tìm một người mình có chút cảm ?

Dù sao cũng là một nhát d a o, có cúi đầu hay không thì cũng , nếu Cận Tự Bắc không đồng ý…

Thế là tối hôm đó, tôi uống một chút r ư ợ u, ngồi cạnh chiếc bàn dài trong phòng khách, ấy và : “Tôi muốn kết hôn.”

Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác ánh mắt của Cận Tự Bắc như một lưỡi d.a.o lướt qua, giọng có chút căng thẳng: “Với ai?”

Tửu lượng của tôi không tốt, đầu óc mơ màng, mạnh dạn hỏi: “Anh có đồng ý không?”

Lời này vừa thốt ra, tôi nghe thấy tiếng ghế bị đẩy ra, tiếp theo là tiếng bước chân dồn dập.

Cận Tự Bắc cúi xuống trước mặt tôi, nâng cằm tôi lên, chằm chằm vài giây: “Uống r ư ợ u rồi à?”

“Một chút thôi.” Tôi giơ ngón cái và ngón út ra để minh họa.

Dường như ấy không vui lắm, có lẽ cảm thấy tôi quá tùy tiện.

“Em dựa vào đâu mà nghĩ rằng…” Anh bóp nhẹ mặt tôi, lạnh nhạt : “Dựa vào cái gì mà em muốn kết hôn với tôi thì tôi phải đồng ý?”

Tôi gật đầu.

Tôi không ngờ r ư ợ u lại nặng như , rõ ràng chỉ là lấy đại một chai trong tủ rượu của ấy.

Dù đầu óc lơ mơ, tôi cũng hiểu, ý là không đồng ý.

“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Tôi dựa vào gối, yên tâm ngủ thiếp đi.

Trước khi ngủ, tôi còn nghĩ, lần này thật sự chỉ có thể đi xem mắt thôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...