6
Khi xe rời đi, tôi còn chưa kịp lau nước mắt thì điện thoại trong tay đã reo liên tục.
Tôi lúng túng nhấc máy, giọng không chút cảm vang lên từ đầu bên kia: “Qua đây, tôi không ngủ .”
Điện thoại vừa tắt, một tin nhắn khác đã đến.
Tôi định bảo tài xế quay đầu theo phản xạ, chợt nghĩ lại, đây không phải nước Mỹ nữa.
Ở đây, không còn ai phục kích trả thù giữa đêm, tôi cũng không cần dựa vào sự bảo vệ của ta nữa.
Anh ta dựa vào đâu mà ra lệnh cho tôi, muốn tôi đến thì tôi phải đến, muốn tôi đi thì tôi phải đi?
Tôi lạnh lùng xóa tin nhắn.
Như thể đã dự đoán điều này, không lâu sau, một tin nhắn khác lại hiện lên trên màn hình: “Nếu dám chặn tôi, tôi sẽ mời trai em đi uống r ư ợ u.”
Tôi đành tắt điện thoại đi: “Tài xế, đến khu biệt thự Lũng Thành, cảm ơn.”
Ngôi nhà của Cận Tự Bắc ở trong khu vực an ninh nghiêm ngặt nhất của Tây Thành, mà khu biệt thự Lũng Thành là nơi bí ẩn nhất.
Nghe vì sở thích cá nhân và thói quen sinh hoạt của ta, toàn bộ khu biệt thự ở đây đều ta mua lại, chỉ để đảm bảo không có người lạ mặt có thể tự tiện ra vào gần tòa nhà chính.
Xe chạy từ cổng lớn đến tòa nhà chính mất khoảng mười lăm phút.
Khi cửa vừa mở, một khuôn mặt rạng rỡ lập tức xuất hiện, khiến tôi suýt nữa thì trượt chân ngã xuống bậc thang.
Quản gia bước đến với nụ tiêu chuẩn trên môi,, hai tay đặt trước người, ánh mắt sáng bừng lên khi thấy tôi: “Cô là người phụ nữ đầu tiên cậu chủ đưa về nhà!”
…
Tôi từ chối sự phục vụ nhiệt của ông ta, đi thẳng lên phòng sách ở tầng hai.
Cận Tự Bắc vẫn mặc chiếc áo từ buổi tối, chỉ cởi áo khoác vest bên ngoài.
Anh ta ngồi tựa lưng trên ghế, hai chân vắt lên bàn, trên tay cầm một món đồ chơi nhỏ nghịch ngợm qua lại.
Tôi bước đến gần, thấy đó là một chiếc chong chóng tre bằng tre, trông khá quen thuộc tôi không nhớ đã từng thấy ở đâu.
“Muốn ngủ thì mau lên.” Tôi nhẫn nhịn, vừa cẩn thận vừa thúc giục.
“Em chắc chứ?” Anh ta ngẩng đầu tôi, qua thì có vẻ tâm trạng khá tốt, ánh mắt đào hoa lóe lên: “Nếu tối nay tôi muốn thực hiện lời hứa từ hai năm trước thì sao?”
Câu trả lời chưa từng nghĩ tới khiến mặt tôi lập tức tái nhợt.
Hai năm trước, ta cờ lái xe qua con phố hẻo lánh ở Anh.
Khi cửa kính xe hạ xuống, ánh mắt ta vừa vặn đang về phía tôi.
Lúc ấy, tôi bị người khác khống chế từ phía sau, hai tay bị khóa chặt, nửa mặt bị dán băng dính, chỉ có thể mở to mắt, nước mắt lăn dài ta bằng ánh mắt cầu cứu.
Khi chiếc xe của ta lướt qua tôi, tôi cũng không ngạc nhiên.
Tôi và Cận Tự Bắc chỉ gặp nhau vài lần, đều là những lần tôi theo sau Lương Dự Xuyên ngoan ngoãn gọi ta một tiếng “Anh Bắc”.
Nhưng vào lúc tôi gần như tuyệt vọng, chiếc xe đen ấy bỗng quay đầu, thực hiện một cú trượt cua và dừng lại ngay trước mặt tôi.
Nước Anh không phải địa bàn của ta, còn bọn tội phạm muốn ra tay với tôi thì đã nổi danh ở đây từ lâu, không ai dám đụng vào.
Tôi không biết ta đã dùng cách gì, chỉ biết ta đưa tôi ra khỏi đó rất nhẹ nhàng.
Sau đó, vài lần gặp nguy hiểm, ta bắt đầu bảo vệ tôi.
Tôi đã phiêu bạt nhiều năm, tôi hiểu rõ rằng thế giới này không có bữa ăn miễn phí, cũng không có lòng tốt vô cớ.
Đêm hôm ấy, tôi lấy hết can đảm để hỏi ta.
Anh ta mặc bộ vest sang trọng, ngồi trong căn phòng chật hẹp của tôi.
Tôi không hỏi ta muốn gì, mà hỏi: “Tôi có gì có thể trao cho ?”
Anh ta không sống ở Anh lâu, lại thường xuyên bay qua đây, chắc là đi công tác.
Anh ta vừa hạ cánh không lâu, có lẽ chuyến bay dài khiến ta có chút mệt mỏi. Anh ta chống hai ngón tay lên trán, tôi rất lâu: “Ngủ với tôi.”
Đáp án này không hề bất ngờ, tôi buông lỏng vạt áo trong tay, cố gắng tỏ ra như một người trưởng thành: “Được, để tôi đi tắm.”
Tôi ngồi bên giường, quấn chặt chiếc áo tắm, mi mắt run rẩy, đôi tay vô thức siết chặt vạt áo.
Tôi không thể giữ bình tĩnh nổi nữa.
Tôi chỉ là một hai mươi tuổi, chuyện cảm duy nhất tôi từng trải qua là thầm trai mình, ai ngờ nay lại phải trao lần đầu cho một người không quen thân.
Ngón tay của ta chạm vào áo tắm của tôi, tôi nghe rõ tiếng răng mình nghiến ken két vào nhau.
Khi tôi sẵn sàng đón nhận “sự trả giá,” ta bật , giọng điệu lạnh nhạt: “Tránh ra.”
Tôi ngơ ngác ta.
Đến khi ta thực sự nằm lên chiếc giường chật chội của tôi ngủ thiếp đi, còn tôi thì ôm lấy áo tắm của mình, ngồi co ro trên thảm, đầu óc vẫn trong trạng thái mơ hồ.
Sau này, người bên cạnh ta với tôi, “Ngủ” thực sự chỉ là ngủ mà thôi, không phải ý nghĩa kia.
Nghe , hồi nhỏ ta từng trải qua một t a i n ạ n, từ đó bị mắc chứng khó ngủ.
Từ hôm ấy, tôi biết, mỗi khi ta tìm tôi, đều chỉ để ngủ.
Thực ra, tôi rất ghét việc ta đến Anh.
Mỗi lần đến, ta đều chiếm lấy chiếc giường của tôi, tôi chỉ có thể cuộn mình trên sofa hoặc sàn nhà, sáng hôm sau toàn thân đau nhức.
Nhưng, tôi cũng rất thích ta đến Anh.
Khi ta ở đây, tôi có thể đàng hoàng bước ra ngoài, không còn lo bị úp sọt giữa đường.
Lúc đó, ta luôn chậm rãi đi theo sau tôi.
Mỗi khi quay lại ta, tôi thường tự nhủ, có lẽ những đêm mất ngủ trong quá khứ đã h à n h h ạ ta đến mức ta phải trân quý một “công cụ ru ngủ” như tôi đến .
Bạn thấy sao?