2
Có lẽ vì tôi ở đây, bầu không khí bắt đầu gượng gạo.
Trong lòng tôi nghẹn một cục lửa, khó chịu vô cùng, tự nhủ phải nhẫn, nhẫn cho đến khi rời khỏi đây rồi chuyện với Từ Văn sau.
Nhưng hành tiếp theo của Điền Phương khiến tôi sốc nặng.
Cô ta thò tay xuống chỗ giữa chân Từ Văn, bóp một cái, rồi khúc khích:
“Con chó này… lại lớn rồi nhỉ.”
Mặt Từ Văn đỏ bừng, liếc tôi một cái tránh ánh mắt.
Điền Phương quay ngoắt lại phía tôi, ghé sát hỏi:
“Chị dâu, chị không giận đấy chứ?”
Tôi đứng dậy định ra ngoài hít thở.
Thật sự cảnh này quá chướng mắt.
Trong đầu tôi bắt đầu nghi ngờ — tôi với Từ Văn thực sự hợp nhau sao?
Bố mẹ tôi vốn đã không ưa ta.
Gia đình họ Từ mấy năm nay xuống dốc, công ty đang cần máu mới.
Mẹ tôi từng nhắc khéo, vì mối giao cũ giữa hai nhà, lại thêm Từ Văn có ngoại hình đúng gu tôi, cộng với tính cách trước giờ tôi tưởng là hiền lành lễ độ… nên tôi vẫn chọn tin.
Nhưng hôm nay, tất cả hình ảnh đó sụp đổ.
“Chị dâu, cho chị biết nhé, tôi với Từ Văn quen nhau từ hồi mặc quần thủng đáy. Lúc đó ta suốt ngày dạng chân cho tôi sờ, còn hỏi đã lớn chưa.”
Điền Phương toe, vừa vừa khoác tay lên vai tôi.
“Chị dâu tên gì nhỉ… Phó Cẩm Viên phải không?”
“Nghe chị là con lai? Lai giống gì thế?”
Cả phòng lại ầm.
“Vẫn là Điền Điền hài nhất, con lai thì chẳng phải ‘lai tạp’ sao?”
Tôi sang Từ Văn… và thấy ta cũng .
Cái này buồn lắm à?
Điền Phương thấy đà, cầm chai rượu lắc lư cái đầu, tiếp tục:
“Thời nay, thú lai giống cũng chẳng còn đáng giá nữa.”
Tiếng lại vang lên.
Tôi giơ tay tát thẳng vào mặt ta.
Âm thanh giòn tan vang khắp phòng.
Điền Phương loạng choạng lùi mấy bước, ôm mặt hét:
“Cô… dám đánh tôi?”
“Tôi đánh đúng rồi. Cái loại thuần chủng như , bao nhiêu tiền một đêm?”
Vừa , tôi vừa túm tóc ta, tát liên tiếp vào mặt.
Cả đời tôi chưa từng bị ai nhục như .
Điền Phương và Từ Văn, hay đám họ, hồi nhỏ hôn nhau, sờ mông, nghịch bậy thế nào… là chuyện của họ, tôi không hiểu cũng chẳng can thiệp.
Nhưng phạm tôi ngay trước mặt?
Xin lỗi, tôi không nhịn nổi.
Tôi tát liên tục hơn mười cái thì mấy người mới hốt hoảng kéo tôi ra.
Và rồi… Từ Văn – cái đồ khốn đó – vung tay tát tôi.
Trong miệng tôi lập tức lan vị tanh mặn của máu, tai ù đi, chỉ nghe tiếng ta quát:
“Phó Cẩm Viên, em điên à? Chút chuyện cũng không chịu nổi?”
“Còn tự nhận tiểu thư khuê các?”
“Ra tay đánh người khác, khác gì mấy con đàn bà chợ búa?”
“Xin lỗi ngay!”
Anh ta vừa vừa cẩn thận xem xét vết tát trên mặt Điền Phương.
Những người còn lại thì đứng xem vui như đang coi kịch.
Hóa ra, cái vẻ nhã nhặn trước giờ chỉ là giả tạo.
Tôi chẳng bao giờ chịu thiệt, cầm luôn chai bia bên cạnh, đập thẳng vào đầu ta.
Tiếng vỡ chát chúa, máu từ trán ta chảy xuống.
Từ Văn sững ra mấy giây rồi gào lên:
“Phó Cẩm Viên! Em điên thật rồi!”
“Chia tay! Tôi muốn chia tay!”
Tôi sờ vào bên má bỏng rát, lạnh:
“Được thôi!”
Tôi quay người định rời đi.
Nhóm này, tôi không cần.
Con người này, tôi càng không cần.
Tôi định về chuyện với mẹ, dù hai nhà đang bàn hợp tác và thỏa thuận tài sản trước hôn nhân.
Nhưng đúng lúc ấy, tiếng Điền Phương vang lên the thé:
“Không cho ta đi!”
“Lão Ngũ, khóa cửa lại!”
Cô ta chộp lấy điện thoại của tôi trên bàn, ném mạnh xuống đất.
Tiếng vỡ giòn, mảnh văng tứ tung.
“Từ Văn, không thể để ta đi, cũng không chia tay.
Hai nhà đang hợp tác, chẳng lẽ để một đứa đàn bà không biết điều hỏng?”
“Chuyện hôm nay, tuyệt đối không để lọt ra ngoài.”
“Phụ nữ không biết điều thì phải đánh cho phục.”
Tôi không tin nổi một người phụ nữ có học lại ra những lời này.
Rồi ta gằn giọng:
“Từ Văn, đúng là đồ vô dụng, để một con đàn bà dám đánh tôi?”
“Dám ra tay với tôi, hôm nay tôi phải cho nó trả giá.”
“Chúng mày năm đứa, nó cho tao, tao sẽ quay video.
Xem sau này nó còn dám lên mặt không.”
“Có cái video đó, chuyện ăn của nhà họ Từ muốn ép sao mà chẳng ?”
“Nó dám báo công an à?”
“Nó là tiểu thư nhà họ Phó, ầm lên xem sau này còn sống nổi không?”
“Với loại đàn bà không biết điều, cách hay nhất là nhục cho nhớ đời.”
Bạn thấy sao?