1
Trong buổi tụ tập bè, thân của trai tôi – Điền Phương – giả vờ hào sảng, vươn một tay khoác lên vai tôi rồi hỏi:
“Phó Cẩm Viên, nghe là con lai à? Lai giống gì thế?”
Mọi người xung quanh nghe liền lên , thi nhau khen ta “hài hước”.
Cô ta cầm chai rượu, lắc lư cái đầu rồi chêm thêm:
“Thời buổi này, ngay cả thú lai giống còn chẳng đáng giá nữa là…”
Tôi liền tát thẳng vào mặt ta một cái, mỉm hỏi lại:
“Vậy đây là thuần chủng, một đêm bao nhiêu tiền?”
________________
Tôi về nước rồi mới biết, trai ba năm của mình – Từ Văn – có một thân từ nhỏ, tên là Điền Phương.
Cô ta xem như “công chúa nhỏ” trong nhóm thân của ta.
Ban đầu, tôi chẳng mấy bận tâm. Nghĩ bụng, bảy tám gã đàn ông lớn lên cùng một yếu ớt, chăm chút bảo vệ cũng là chuyện bình thường.
Thậm chí khi về nước, tôi còn đặc biệt chuẩn bị quà cho ta.
Dù sao, nếu đã xác định sẽ cưới Từ Văn, tôi cũng cần hòa nhập với vòng bè của , phải gặp gỡ và giữ quan hệ. Con người vốn sống theo bầy đàn, ai mà chẳng có nhóm riêng của mình?
Nhưng ngay lần đầu Từ Văn dẫn tôi đến uống rượu với nhóm , mọi thứ đã vỡ tan.
Tôi từng tưởng “ thân” mà chắc là kiểu con ăn mặc tomboy, tính hoạt bát, khuôn mặt xinh xắn kiểu trung tính.
Ai ngờ, gặp rồi mới thấy… khác xa hoàn toàn.
Điền Phương mặc một chiếc sơ mi trắng, cố không cài hai khuy trên cùng, lộ rõ làn da trước ngực và nửa vòng căng đầy, bên trong còn thấp thoáng ren đen mờ mờ ảo ảo.
Cái váy bó sát ta mặc thì… thật sự quá ngắn.
Cô ta cử mạnh, chẳng biết vô hay cố ý, mà mấy lần tôi đều thấy rõ cảnh tượng bên dưới.
Bình thường, mặc váy ngắn như , các sẽ mặc quần bảo hộ bên trong để tránh hớ hênh. Nhưng Điền Phương thì không – bên trong chỉ là một chiếc quần lọt khe đen trong suốt.
Họ chơi trò “thách thức” gì đó, tôi chưa từng tham gia nên không rõ. Tôi chỉ ngồi một bên quan sát.
Thua vài lần, Điền Phương rút trúng thử thách “uống rượu hoặc cởi đồ”, và ta chọn cởi đồ.
Chiếc sơ mi trắng lập tức bị ném thẳng lên đầu Từ Văn.
Cái đồ khốn đó… bản năng là đưa lên mũi ngửi một cái, sau đó mới ngoan ngoãn đặt sang bên.
Điền Phương lúc này chỉ mặc mỗi chiếc bra ren đen mờ ảo, để lộ đôi “ đào” nửa hồng nửa đen, khiến vài gã đàn ông trong bàn nuốt nước bọt ừng ực.
Tôi đứng dậy, rót cho mình một ly nước ngọt rồi lấy điện thoại nhắn cho Từ Văn:
“Từ Văn, em hơi buồn ngủ, hay là mình về trước nhé?”
Tôi thật sự không muốn cảnh đó nữa.
Thậm chí, trong đầu tôi vừa nghĩ: sau này phải khéo léo nhắc Từ Văn rằng, thân từ nhỏ của cũng đã trưởng thành, nên biết giữ hình ảnh, kẻo ảnh hưởng về sau khi ta lấy chồng.
Tôi không thẳng “về thôi” trước mặt mọi người, mà chọn nhắn tin – giữ thể diện cho , nhất là trước nhóm thân.
Nhưng những gì xảy ra sau đó… khiến tôi sững người. Cảm giác như não mình trong thoáng chốc bị rút hết oxy.
Lượt tiếp theo, Từ Văn thua trò chơi, hình là — chọn một để hôn lên ngực và để lại dấu vết.
Không hiểu sao, tôi cảm thấy cái bàn rượu này… bẩn kinh khủng.
Tin nhắn tôi gửi cho Từ Văn ban nãy, rõ ràng đã xem, chẳng phản hồi gì.
Lúc này, cầm ly rượu định uống thay vì thực hiện hình .
Nhưng Điền Phương lại ngang nhiên ngồi phịch lên đùi , vòng tay qua cổ, vừa ôm vừa :
“Thế nào? Có rồi là quên ‘cha’ mày à?”
“Chỉ là hôn để lại dấu thôi mà.”
“Để ‘cha’ cho.”
Cả phòng bật ầm ĩ.
Mấy gã của Từ Văn phụ họa:
“Thôi nào, Điền Điền, tha cho Văn đi, người ta ở đây.”
“Đúng đó, đừng quá.” Một người còn đưa tay định kéo ta ra.
Nhưng Điền Phương mắt đỏ hoe, môi bĩu ra, giọng ngang bướng:
“Chơi thôi mà, sợ gì.”
“Thế nào, Từ Văn? Có không?”
Nói xong, ta cố ý ép nguyên bộ ngực cỡ D vào mặt Từ Văn.
Không phải là đưa gần… mà là ép thẳng vào mặt.
Đôi tai Từ Văn đỏ lên, rồi ta… cúi xuống hôn lên phần thịt trắng mềm ấy.
Điền Phương ngửa cổ, còn phát ra tiếng rên “ưm ưm”, trông cực kỳ hưởng thụ.
Khi Từ Văn ngẩng đầu, trên làn da trắng nõn đã in rõ một dấu đỏ.
Cả phòng lại lên .
Bạn thấy sao?