6.
Về đến nhà, Diệp Ti Hoài lập tức nổi giận.
Anh ta bực bội cởi nút áo, ngồi trên sô pha, lông mày nhíu chặt lại, muốn với tôi điều gì đó, chỉ thở dài một hơi rồi im lặng, có vẻ như cũng không muốn mặt tôi.
Tôi cũng không gì, hôm nay trời có hơi se lạnh, lại vừa rơi vào hồ bơi, cả người tôi đều đang rét run lên.
Tôi muốn đi tắm nước ấm trước.
Nhưng khi tôi chuẩn bị đi vào phòng tắm, lại nghe thấy giọng của Diệp Ti Hoài truyền đến.
Anh ta : "Nguyễn Nguyễn, nếu em không bị câm điếc bẩm sinh, không phải con bé mồ côi, thì thật tốt biết bao..."
Vậy đó.
Anh ta vẫn còn tôi, đã bắt đầu ghét bỏ tôi.
Nhưng khi tôi sắp vào phòng ngủ, tiếng của Diệp Ti Hoài lại truyền đến.
Không bỏ xuống năm năm cảm, lại hy vọng tôi là một người hoàn hảo như thiên thần, người sẽ không ta mất mặt.
Tôi đột nhiên cảm thấy, mình đúng là một con hề.
Từng nghe , người mù khi lấy lại ánh sáng, việc đầu tiên họ là vứt đi cây gậy dẫn đường mình đã dùng lâu nay.
Cũng giống như tôi đối với Diệp Ti Hoài lúc này, đã không còn có giá trị.
Tôi vào phòng tắm, nén lại cảm trong lòng, xả một bồn đầy nước nóng. Khi tôi thay quần áo xong, lại thấy Diệp Ti Hoài đang nghe điện thoại bên ngoài.
Anh ta nghĩ tôi không nghe thấy gì, nên không cần phải lén lút chi.
"Châu Châu, em uống say à?"
Diệp Ti Hoài vừa mở miệng, tôi đã biết người gọi đến là ai.
Trước khi rời khỏi bữa tiệc, vẻ mặt Trình Châu rất khó coi, trong ánh mắt tràn đầy sự không cam lòng, tôi có chút để tâm.
Nên ngay khi biết người gọi điện đến là ta, tôi đã biết ý định của ta là gì.
Diệp Ti Hoài nghe điện thoại, đầu dây bên kia còn mơ hồ vang lên tiếng khóc, vẻ mặt Diệp Ti Hoài càng khó xử, sau cùng ta đứng bật dậy.
"Em đừng khóc, tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, đến đón em."
Anh ta xong lập tức đi ra ngoài.
Đến khi đi đến cửa, ta như nhớ ra điều gì, quay lại tôi, tác thủ ngữ.
"Công ty có chút chuyện, phải đi ngay. Tối nay chắc sẽ không về nhà, em nghỉ ngơi trước đi."
Anh ta xong một câu này, quay đầu đi không ngoảnh lại.
Tôi bóng dáng ta dần biến mất trong tầm mắt, câu chia tay vẫn chưa kịp , cũng không thể ra nữa.
Nhưng cũng chẳng sao cả.
Tôi thu dọn hết đồ đạc của mình.
Trước kia ta không về nhà, không trả lời điện thoại, tôi sẽ không lựa chọn rời đi như bây giờ.
Ở bên nhau là một chuyện rất nghiêm túc.
Vậy nên khi lựa chọn chia tay, tôi cũng hi vọng có thể giữ thể diện của mình.
Sau khi để lại một tờ giấy cho Diệp Tư Hoài, tôi kéo vali rời đi. Nửa tháng qua, tôi đã chuẩn bị sẵn nước lui cho mình, giờ cũng không đến nỗi phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
Chỉ là không ngờ——
Ngay khi vừa rời khỏi tiểu khu, tôi lại gặp ... một người thân.
Bạn thấy sao?