̀̀̀̀5.
Tôi ghét không khí ngột ngạt trong phòng nên đi về phía sân sau.
Trong sân sau có một hồ bơi rất lớn, xung quanh có rất nhiều người đang tụm năm tụm ba lại chuyện.
Trầm Nặc đại diện cho ba mẹ đến đây, lúc này đang rất bận, không có thời gian ở cùng tôi.
Tôi yên vị ngồi cạnh hồ bơi, không biết ngồi bao lâu, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày cao gót.
Tôi lên, thấy Trình Châu đang cầm một ly rượu vang trong tay, ta rũ mắt tôi, vẻ mặt đầy thách thức.
Tôi không thích bị chằm chằm như , tựa như ta đang một người vô cùng thấp kém .
Tôi đứng dậy, Trình Châu lùi lại một bước, lại xuống hồ bơi, trong mắt lóe lên một tia cân nhắc.
Cô ta mở miệng, gằn từng chữ: "Muốn xem, Diệp Ti Hoài sẽ cứu ai không?"
Lúc đầu, tôi không hiểu lời này của ta nghĩa là gì.
Nhưng rất nhanh, tôi đã hiểu rồi.
Trình Châu đột ngột giơ tay, kéo tôi về sau, tôi không tránh , bị kéo vào hồ bơi.
À, ra là ta muốn dùng cách này để chứng minh địa vị của mình trong tim Diệp Ti Hoài.
Nhưng tôi không biết bơi, chỉ có thể cố gắng vùng vẫy, thậm chí còn uống vào nhiều nước hơn trước.
Trình Châu có vẻ như cũng không biết bơi, liên tục hét lên "Cứu mạng".
Sự cố bất ngờ này đã vỡ không khí chậm rãi của buổi tiệc. Nghe thấy tiếng kêu cứu, Diệp Ti Hoài không chút nghĩ ngợi nhảy xuống.
Trình Châu trong một khắc ngừng vùng vẫy, về phía tôi nhếch môi, vẻ mặt đắc ý, tựa như một con hồ ly.
Giống như vô cùng chắc chắn, Diệp Ti Hoài chắc chắn sẽ chọn cứu ta.
Nhưng ta sai rồi.
Diệp Ti Hoài trước tiên bơi đến bên tôi, ôm chặt lấy tôi: "Không sợ, đây rồi, đây rồi..."
Anh với giọng rất khẽ, cứ như đang dỗ trẻ con. Như vô số những ngày trước đây, khi tôi không vui, khi tôi đau khổ, ta cũng sẽ dỗ dành tôi bằng dáng vẻ này.
Tôi và Trình Châu rất nhanh đã cứu lên.
Diệp Ti Hoài bình tĩnh cởi áo vest ra khoác lên người tôi, trong mắt tràn đầy sự lo lắng.
Thế xung quanh vẫn có không ít người nhạo chúng tôi.
"Đây là vợ chưa cưới của Diệp Thi Hoài à?"
"Nghe ta câm điếc bẩm sinh, lại còn mồ côi, không có chút quyền lực gì, đã thế còn khiếm khuyết nữa. Cô ta dựa vào Diệp Thi Hoài mà sống, giờ coi như cũng khổ tận cam lai rồi."
"Cái này gọi là đầu tư tốt đấy, điều kiện tệ như mà lại vớ Diệp Ti Hoài."
"Nhưng ta có khiếm khuyết, lại còn mồ côi... Diệp Ti Hoài thực sự ta à? Có người vợ chưa cưới như thế, cậu ta không sợ mất mặt à?"
"Diệp Ti Hoài cũng từng bị điếc mà, chắc không thấy mất mặt đâu."
……
Những lời bàn tán liên tục vang lên.
Nhiều đến mức, sắc mặt lo lắng ban đầu của Diệp Ti Hoài sau khi nghe những lời này lại trở nên vô cùng khó coi.
Anh ta chậm rãi thu tay lại, vào mắt tôi, ánh mắt phức tạp.
Anh ta rũ mắt tôi, cái gì cũng không , lại giống như đã rất nhiều lời.
Tôi gượng , bỗng nhiên cảm thấy hành và suy nghĩ lúc nãy của mình thật là nực . Rõ ràng trong đáy mắt của ta chỉ toàn là sự chán ghét không thể che giấu.
Anh ta có thể là vẫn còn đang tôi, không đủ nhiều nữa, nên cũng sẽ có thể dễ dàng bỏ rơi tôi.
Ít nhất so với thể diện của ta, tôi không là gì cả.
Mắt tôi rất khó chịu, khua tay lung tung muốn tìm một thứ để lau đi, vừa ngẩng đầu, lại trông thấy một bóng dáng mà bản thân rất quen thuộc.
Bạn thấy sao?