Tôi bằng lòng trở thành người đó.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy ngôi chùa, tôi muốn tích góp một ít công đức cho cha mẹ.
Từ ngày hôm đó, chúng tôi quen biết nhau.
Tôi biết Diệp Ti Hoài vốn dĩ là một thiên tài, lại đột nhiên bị tai nạn xe. Anh ta lúc này miệng không thể , tai không thể nghe, vừa điếc vừa câm, bác sĩ chẩn đoán, khả năng phục hồi của ta rất thấp.
Một thiên tài, không thể chịu đựng biến cố lớn như .
Mà tôi vì đang tạm thời mất tiếng, nên Diệp Ti Hoài coi là người chung cảnh ngộ, ta sẽ không chống đối tôi, mà chỉ cảm thấy đồng cảm.
Để níu giữ lại chút hi vọng sống cho ta, tôi với ta: "Tôi bị khiếm thính bẩm sinh, chưa từng nghe thấy thanh âm của thế giới, càng đừng nghĩ đến chuyện có thể chuyện, vẫn chưa phải người thảm nhất, nên phải cố gắng sống tốt, chờ đợi ngày kì tích đến."
Những lời dối trá vì thiện ý đôi khi có thể khiến cây giữa sa mạc nở hoa.
Lúc đó, Diệp To Hoài rất cần một người có thể chia sẻ nỗi đau cùng ta, để ta biết rằng thế giới này vẫn còn người có thể ở bên ta.
Mà tôi lại đúng lúc xuất hiện.
Chúng tôi quen nhau từ lần ở trên sân thượng đó, tôi cứu rỗi ta, chúng tôi cũng tự nhiên mà trở thành bè.
Ở cạnh nhau một khoảng thời gian, từ thuần khiết, chúng tôi bắt đầu nảy sinh những cảm khác.
Cũng ở trên sân thượng đó, ta tỏ với tôi.
Anh ta dùng ngôn ngữ ký hiệu với tôi: "Anh cứ tưởng thế giới này rất xấu xí, em đã xuất hiện trong cuộc đời của . Nguyễn Nguyễn, chỉ cần có em ở bên , cuộc sống này cũng chẳng còn khó khăn nữa rồi, chỉ cần có em bên mãi mãi thôi."
Anh ta còn hứa hẹn với tôi - Diệp Ti Hoài sẽ không bao giờ phụ lòng Tô Nguyễn Nguyễn.
Hoàng hôn hôm đó rất đẹp, ánh hoàng hôn chiếu rọi lên người ta, ta đứng trong ánh sáng, vương tay về phía tôi, hứa hẹn với tôi chuyện cả đời.
Tôi lòng với chàng trai trước mắt này.
Tình cảm đó về sau vẫn chưa bao giờ đổi thay.
Nhưng sau khi chúng tôi ở bên nhau, có không ít người xem thường của chúng tôi.
Cuộc sống của một đôi nhân câm điếc không suôn sẻ cho lắm, nhất là những người trước kia vẫn luôn ghen ghét ta, bọn họ tìm mọi cách để nhạo báng ta.
Nhưng trong suốt năm năm chịu đựng đủ loại ác ý này, chúng tôi vẫn chưa từng buông tay nhau ra.
Tôi cứ tưởng, ta sẽ trở thành bến đỗ trong cuộc đời tôi.
Sẽ là người cũng tôi vượt qua gian nan khổ ải, dù cả đời này có phải chịu đựng bao đớn đau, chúng tôi vẫn sẽ mãi có nhau.
Cho đến khi ta gặp tai nạn xe.
Anh không còn là người câm điếc nữa, giọng của ta rất dễ nghe, tôi không tự chủ mà chìm đắm trong giọng của , lòng cứ xao xuyến mãi.
Nhưng ngay khi tôi định tiết lộ bí mật này với Diệp Tư Hoài.
Tôi lại phát hiện ra, không ngờ, năm năm bên cạnh ta, tôi thế mà lại trở thành gánh nặng lớn nhất trong lòng ta.
Không biết là thất vọng, hay buồn bã.
Đại khái là nỗi đau xót không thể diễn tả .
Tôi bỗng nhớ tới một câu , rất nhiều lúc, có rất nhiều người, có thể cùng nhau chịu khổ, lại không thể cùng nhau hưởng phú quý.
Điểm yếu của bản tính con người cũng như .
Giống như tôi và Diệp Tư Hoài, trong khoảnh khắc này, hoàn toàn tương tự.
Tôi bỗng cảm thấy rất khó chịu, khi ta giơ tay muốn ôm lấy tôi, tôi không nhịn mà đẩy mạnh ta ra, chạy khỏi phòng riêng mà không quay đầu lại.
Nếu của ta không còn trong sáng nữa thì tôi thà không cần còn hơn!
Bạn thấy sao?