12.
Cũng vì sự thất vọng triệt để này, đến lúc rời đi, tôi cũng chẳng cảm thấy khó chịu là bao.
Ngoại trừ Trầm Nặc ra, trong nước tôi đã không còn người thân thiết nào. Vậy nên lúc nghĩ tới chuyện ra nước ngoài là có thể gặp người mẹ mà mẹ tôi vẫn luôn thương, tôi còn có hơi kích .
Về phần Diệp Ti Hoài, ta gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, không phải là cầu xin tôi quay lại, thì là muốn bắt đầu lại lần nữa.
Nhưng gương đã vỡ tan, có sửa thế nào cũng không nguyên vẹn như ban đầu nữa.
Tôi dứt khoát từ chối ta, quyết định ra nước ngoài.
Lúc này đây, tôi không muốn một đứa mù quáng trong nữa, cũng hy vọng mắt người có thể tốt hơn chút, đừng đặt niềm tin sai nơi thêm lần nào nữa.
13.
Thời gian nhoáng cái đã qua mấy năm.
Sức khỏe bà ngoại tôi không tốt, biết tin mẹ tôi đã mất, bệnh lại càng chuyển biến nặng hơn.
Khó khăn chống đỡ thêm ba năm, cuối cùng vẫn không qua nổi mùa đông năm ấy.
Ông ngoại vẫn luôn để ý cử chỉ, hôm ấy lại bật khóc như một đứa nhỏ không nhà để về. Sau đó cả ngày ông chỉ ngồi ôm ảnh chụp của bà ngoại, không không rằng, chỉ lẳng lặng ngồi đó.
Mùa đông qua đi, xuân vừa tới, ông ngoại cũng đi cùng với bà rồi.
Ông ngồi trên chiếc ghế dựa ngoài sân, trong lòng ôm ảnh chụp của mẹ tôi và bà ngoại, trên mặt còn mang theo nụ , an tĩnh rời đi.
Năm thứ tư ở nước ngoài, tôi mất đi người thân cuối cùng của mình.
Xử lý xong xuôi tang sự của ông, tôi tiếp quản sản nghiệp của gia đình, cố gắng học cách quản lý công ty, bận đến mức thời gian ngủ cũng không có.
Thi thoảng tôi sẽ nghe một ít tin tức trong nước.
Diệp Ti Hoài vì chuyện đấu đá trong nhà, tranh chấp với em của ta, lại gặp tai nạn ô tô.
Coi như cũng trong dự kiến.
Dù sao hai lần trước đều gặp chuyện tương tự như thế, vốn là do chuyện đấu đá trong nhà mà ra, ta thua đến thảm .
Chân ta bị tàn tật, cả đời này cũng không đứng lên nữa, coi như ông trời triệt để cắt đứt hết hi vọng của ta.
14.
Trầm Nặc kết hôn, không quên gửi cho tôi một tấm thiệp mời.
Đó cũng là lý do, bảy năm sau khi ra nước ngoài, tôi mới quay về nước lần đầu tiên.
Trầm Nặc mặc váy dâu, xinh đẹp rạng ngời, ấy muốn tặng hoa cưới cho tôi, tôi không chịu nhận.
Dù sao thì mắt người của tôi vẫn còn tệ lắm, sản nghiệp của ông ngoại lại không ai lo, tập trung vào sự nghiệp vẫn tốt hơn.
Tôi đến dọn mộ cho ba mẹ.
Công ty ở nước ngoài, tôi không thể ở lại trong nước quá lâu.
Lúc chuẩn bị rời đi, Diệp Ti Hoài tìm đến tôi.
Anh ta ngồi trên xe lăn, sắc mặt tái nhợt, cả người gầy đến mức da bọc xương.
Anh ta vừa thấy tôi đã : "Có người với rằng sinh mạng rất đáng quý, nên lần này dù có cho mất hết hi vọng, cũng sẽ không chuyện ngu ngốc. Em người ấy nghe lời này của , có thể nào... cho một cơ hội nữa hay không?"
Tôi lạnh, cúi người ta: "Nhưng mà, bây giờ xem, có xứng với người ta nữa không?"
Chỉ một câu, đã khiến mặt ta trắng như tờ.
Tôi không phải người tốt, tôi là kiểu người có thù tất báo.
Tôi đã cho ta bao nhiêu cơ hội, là ta tự mình đẩy tôi ra, tôi cũng chỉ có thể dùng chính con dao ta đã đâm tôi, trả lại cho ta một nhát.
Diệp Ti Hoài, có đau không?
Đau là tốt rồi.
Bạn thấy sao?