Vì Anh Không Xứng – Chương 12

10.

 

Trước khi đi, ông ngoại một stylist đến sửa soạn cho tôi.

 

Theo cách lý giải của ông, thì chuyện này có nghĩa là:

 

"Con là cháu Tạ gia, ra ngoài cũng trở thành người đại diện cho Tạ gia chúng ta. Nhất là hôm nay, chỗ chúng ta đến là Diệp gia, không chừng sẽ gặp lại thằng nhóc kia. Không muốn đến lúc đó bị mất mặt, thì phải sửa soạn sao cho thật xinh đẹp, phải trở thành người con đẹp nhất chỗ đó cho ông. Đàn ông ấy hả, không có sẽ mãi day dứt không thôi, phải cho cậu ta ân hận muốn chết mới ."

 

Tôi không dám phản đối, vì thực sự trong nhà, tôi là người duy nhất thất bại thảm trong chuyện cảm.

 

Tôi cùng ông ngoại đến Diệp gia, trên đường đột nhiên nhận lời mời kết trên wechat, ảnh đại diện là một bộ váy đỏ rực.

 

Tôi cũng đoán sơ sơ đối phương là ai.

 

Tôi không chấp nhận, nhanh chóng xóa nó đi.

 

Đối phương không từ bỏ ý định, liên tục gửi lại mấy lần nữa, trong ghi kết còn viết: "Cô chỉ có thể đến mức này thôi à? Ngay cả kết với tôi cũng không dám? Mà chẳng qua là cũng tự biết mình biết ta đấy, một con câm mồ côi, lại cứ bám dính lấy bên người Diệp Ti Hoài, khoảng thời gian ở bên ấy lúc nào cũng như đang nhắc nhở ấy về quá khứ đau thương của mình, nên ấy mới chịu không nổi lựa chọn rời đi, cũng xem như là biết phân rõ trái phải. Chỉ cần ngoan ngoãn, không xuất hiện trước mặt Diệp Ti Hoài nữa, tôi sẽ cho một tấm chi phiếu, để những năm cuối đời không phải lo về chuyện cơm áo gạo tiền."

 

Ông ngoại liếc mắt qua, lầm bầm : "Nói cái gì ? Đứa con này của Trình gia, khẩu khí cũng lớn quá nhỉ, lại còn lo cục cưng nhà họ Tạ bọn ta không đủ ăn đủ mặc? Đưa cả cái Trình gia nhà ta cho con cũng không đủ ấy chứ."

 

Tôi lặng lẽ tắt điện thoại, cũng vừa lúc đến trước cửa chính Diệp gia.

 

Thật ra rất lâu trước đây, Diệp Ti Hoài cũng từng với tôi ông nội của ta sắp mừng thọ 80 rồi, hy vọng lúc đó tôi có thể đến tham gia tiệc mừng thọ với tư cách cháu dâu ông.

 

Lúc đó, ta vẫn chưa hồi phục lại, ánh mắt tôi còn tràn đầy trong đó.

 

Ông trời cũng thật biết trêu ngươi tôi.

 

Bữa tiệc vẫn còn chưa bắt đầu, Diệp Ti Hoài dù là người có vai vế thấp trong Diệp gia, không thể kế thừa gia sản của gia tộc, cũng đã sớm thành lập công ty, coi như cũng xem là người có tài, nên ta cũng dĩ nhiên trở thành người tiếp khách đến dự tiệc.

 

Trình Châu lấy tư cách của ta, cũng đã đến từ sớm, dáng vẻ không khác gì nữ chủ nhân của ngôi nhà.

 

Vậy nên, khi bọn họ thấy đến cùng ông ngoại, trong mắt cực kỳ kinh ngạc. Đặc biệt là Diệp Tư Hoài, ta còn có chút phòng bị, tám chín phần là đang sợ tôi sẽ hỏng bữa tiệc.

 

Tôi cong môi, không chuyện, ông ngoại lại không bình tĩnh như thế, ông đến trước mặt ông Diệp, dùng cái gậy ba toong chống trong tay đập vào đầu Diệp Ti Hoài.

 

"Cậu là thằng nhóc bắt nạt cháu Tạ gia chúng tôi đúng không?"

 

"Cháu Tạ gia?"

 

Diệp Ti Hoài có vẻ như đang rất bất mãn, dù sao ta cũng là người tiếp đãi khách khứa, lúc gửi thiệp mời đi cho khách ta hẳn cũng xem danh sách, hẳn là có thể đoán ra thân phận của ông ngoại tôi.

 

Anh ta biết rõ mình phải bày tỏ sự kính trọng với ông, nên mặc dù bị đánh, ta vẫn chỉ có thể cung kính đứng yên cạnh ông nội mình.

 

Chẳng qua hình như vẫn ngờ vực không tin.

 

Ông ngoại lạnh lùng chỉ tay vào tôi, : "Chính là con bé này, cháu ngoại của ta."

 

Sau đó, ông đánh mắt ra hiệp cho tôi.

 

"Đến rồi thì cũng chào ông Diệp một tiếng đi con."

 

Tôi gật đầu, trong mắt Diệp Ti Hoài tràn đầy vẻ ngạc nhiên, tôi chậm rãi đi đến trước mắt ông Diệp.

 

Tôi hít vào một hơi thật sâu, rồi trong ánh của mọi người, từ từ mở miệng: "Ông Diệp, con chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."

 

Đây là lần đầu tiên, trong năm năm qua, tôi thành tiếng, trong ánh mắt của nhiều người như thế.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...