Môi run lên, không thốt lời nào.
Bên ngoài, dãy núi Alps dưới ánh trăng lạnh lẽo đứng im lìm, như chứng kiến một phiên tòa muộn màng.
Tôi về phía chân trời phủ đầy tuyết, ánh bạc sắc lạnh trải dài như vô tận.
“Em không biết từ khi nào, cậu thiếu niên từng chỉ chạy về phía em… trong mắt đã có người khác.”
Thẩm Tự vẫn đứng đó, cứng đờ không nhúc nhích.
“Vì Lâm Vi không khỏe, có thể bỏ em một mình trong rạp chiếu phim.
Khi cả hai chúng em cùng cần , lại chọn ở bên ta.”
Tôi nhạt.
“Ngày xưa, chỉ cần em cảm cúm nhẹ thôi là lo đến cuống cả lên.”
Ngón tay siết chặt đến trắng bệch, giọng nghẹn lại trong cổ họng:
“Anh…”
“Thẩm Tự,” Tôi ngắt lời, giọng bình tĩnh đến kỳ lạ,
“Lúc quay lưng bỏ em lại ở Ý, em đã buông tay rồi.”
Đồng tử co lại, như bị ai đó giáng một cú vào tim, cả người lảo đảo.
Anh tôi chết lặng, giọng khản đặc đầy không tin:
“Vậy nên… sau khi em về nước từ Ý, em đã quyết định ly hôn?”
Tôi gật đầu, rất bình thản:
“Đúng .”
“Anh còn nhớ rõ…
Quần áo em vẫn còn trong tủ cơ mà…”
Tôi bật khẽ:
“Đó là mấy bộ đồ cũ em cố để lại.
Em chỉ muốn xem… mất bao lâu mới nhận ra.”
Từng chút từng chút, sắc mặt trắng bệch.
Cuối cùng cũng hiểu ra.
“Hôm đó…”
Anh nghẹn giọng, “Ngày em về từ Ý, …”
“Anh đang đưa Vi Vi đi khám sức khỏe.”
Tôi thay , nhếch môi đầy châm biếm.
“Dù biết rõ, em từ đầu đã không ưa gì ta.”
Bất ngờ, nhào lên giữ lấy cổ tay tôi, siết đến phát đau:
“Không phải! Anh chưa từng thích Lâm Vi!”
Giọng cuống cuồng, run rẩy:
“An An, sai rồi…
Anh không hề biết chuyện hôm đó sẽ xảy ra…”
Tôi thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của , những đường nét từng khiến tôi rung , giờ chỉ còn lại đau đớn.
“Không phải tổn thương nào cũng xứng đáng tha thứ.”
Tôi xoay người, đẩy cửa ban công ra.
“Giống như không phải nào… cũng có thể đi đến cuối cùng.”
Cố Trầm đứng trong phòng khách, tay cầm áo khoác của tôi, ánh mắt bình thản dõi theo.
Tôi bước về phía , phía sau vang lên tiếng gọi khản đặc đến cực độ của Thẩm Tự:
“An An…”
Tôi không quay đầu.
Gió đêm mang theo hơi lạnh từ núi tuyết lướt qua.
Giữa tôi và Thẩm Tự—cuối cùng cũng thực sự kết thúc.
Sau này, Tô Diên kể lại với tôi: đêm hôm đó, Thẩm Tự ngồi cả đêm dưới sảnh khách sạn ở Thụy Sĩ, tới tận sáng mới rời đi.
Còn tôi và Cố Trầm tiếp tục chuyến đi như đã định— dạo bước dưới chân núi phủ tuyết, uống ca cao nóng trong quán cà phê ấm cúng, ngắm màn sương mờ ảo trôi trên mặt hồ đóng băng lúc bình minh.
Cuộc sống cuối cùng cũng quay trở lại quỹ đạo vốn có của nó— bình lặng, tự do, không còn chờ đợi, cũng không còn thất vọng.
HẾT
Bạn thấy sao?