Vì Anh Không Xứng [...] – Chương 7

CHƯƠNG 7

Cảnh tuyết ở Thụy Sĩ đẹp đến nghẹt thở, Cố Trầm lịch sự và chu đáo, lịch trình sắp xếp nhịp nhàng, thoải mái.

Chiều ngày thứ ba, chúng tôi đang dùng bữa tối trong nhà hàng trên núi tuyết, thì điện thoại tôi đổ chuông—là Tô Diên gọi đến.

“An An, có chuyện rồi!”

Giọng Tô Diên mang theo rõ rệt sự hoảng hốt.

“Thẩm Tự đến công ty cậu chuyện!”

Chiếc nĩa trong tay tôi rơi xuống đĩa vang lên một tiếng keng:

“Cái gì cơ?”

Giọng Tô Diên nhanh như bắn:

“Nghe đâu dạo gần đây ta cứ với bè là chuẩn bị cùng cậu đi du lịch Ý, Rồi cậu chặn liên lạc, ta tìm không , tưởng cậu vẫn đang giận…”

Cô ấy khựng lại, giọng chuyển sang ngờ vực:

“Rồi… ta lại dắt Lâm Vi đi Ý!”

“Vì cậu chặn hết nên không thấy, chứ mấy ngày đó Lâm Vi đăng story suốt, ảnh nào cũng có Thẩm Tự.

Nhìn chẳng khác gì vợ chồng son.”

Tôi cầm điện thoại, đầu ngón tay hơi lạnh, trong lòng lại lạ lùng bình tĩnh.

“Thì cứ cho ta đăng đi.”

Tôi nhàn nhạt , “Dù sao thì… cũng không liên quan gì đến tớ nữa rồi.”

Tô Diên thở dài:

“Nhưng vấn đề là—sau khi nhận giấy chứng nhận ly hôn cậu gửi, Thẩm Tự mới thực sự hoảng.”

Thì ra, trước đó ta cứ tưởng tôi chỉ giận dỗi như bao lần.

Cho đến khi cầm trên tay tờ giấy trắng mực đen kia, mới hiểu—lần này tôi thật sự nghiêm túc.

Anh ta phát điên đi tìm tôi.

Nhưng bố mẹ tôi kín như bưng, ta đến tận nhà cũng bị từ chối.

Anh ta lục tung mấy quán cà phê tôi hay ngồi, phòng gym tôi từng tập, lớp yoga tôi đăng ký—ai cũng chỉ lắc đầu:

“Không biết ấy đi đâu.”

Cho đến khi—

“Một khách hàng của ta sang Thụy Sĩ công tác, vô thấy cậu.”

Giọng Tô Diên hơi kỳ lạ.

“Khách đó tưởng Thẩm Tự biết cậu đã ly hôn, nên tiện miệng nhắc là ‘À, hôm qua tôi thấy An An đi nghỉ cùng một người đàn ông ở Thụy Sĩ đấy.’”

“Kết quả là… mặt ta biến sắc tại chỗ.”

Tô Diên hừ một tiếng.

“Khách kia còn ngơ ngác hỏi lại: ‘Ơ? Hóa ra không biết à?’”

Tôi bật khẽ.

Nực thật.

Dắt Lâm Vi đi Ý rình rang như , Mà phải đến khi tôi thật sự biến mất, ta mới nhận ra—

Lần này, tôi sẽ không quay về nữa.

“Hai hôm trước ta tìm tới tớ, trông tệ lắm.”

Giọng Tô Diên đượm chút ngạc nhiên.

“Râu ria xồm xoàm, đầu tóc rối như tổ quạ, chẳng còn chút nào dáng vẻ của một tổng tài tinh nữa.”

Cô ấy bắt chước giọng Thẩm Tự, nhỏ xuống:

“Anh ta hỏi—’Tại sao ấy lại đi nghỉ cùng người đàn ông khác?’”

Tôi bật lạnh:

“Thế cậu trả lời sao?”

“Tớ bảo—’Thế không biết lý do à?’”

Tô Diên nhếch mép,

“‘Anh còn dám dắt Lâm Vi đi Ý, để ta suốt ngày đăng ảnh ngọt ngào,

Vậy tại sao An An lại không thể cùng người khác sang Thụy Sĩ?’”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi Tô Diên , giọng khó hiểu:

“Nhưng… ta là đi công tác, không đi cùng Lâm Vi.

ta tự bám theo sau.”

Cô ấy ngừng một lúc:

“Tớ thấy… ta không giống đang dối.”

Tay tôi siết chặt lấy điện thoại.

“Rồi sao nữa?”

Tôi bình tĩnh hỏi.

“Chuyện đó thay đổi gì?”

“Tớ nghĩ… có thể ta sẽ quay lại tìm cậu.”

Tô Diên thở dài.

“Không phải là có thể… mà là, ta đang đến thật rồi.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì bên kia điện thoại đã vang lên tiếng ồn ào, tiếp theo là giọng hạ thấp của Tô Diên:

“An An, bên đó bây giờ là mấy giờ? Thẩm Tự vừa hỏi tớ địa chỉ khách sạn của cậu…

Tớ… tớ không , hình như ta đã tra ra rồi.”

Tim tôi khựng lại một nhịp.

Còn chưa kịp mở miệng, chuông cửa phòng khách sạn vang lên.

Tôi gượng gật đầu, bước ra mở cửa.

Nhìn qua mắt thần, một gương mặt quen thuộc hiện lên trong tầm .

Thẩm Tự.

Trông ta thảm thật sự,

Quầng mắt thâm đen, râu mọc lởm chởm dưới cằm, cả người uể oải và rối bời.

Thế ánh mắt lại chằm chằm vào cánh cửa, như thể có thể xuyên qua đó mà thấy tôi.

Tôi hít sâu một hơi, kéo cửa ra.

Anh ta tôi, giọng khàn đặc:

“Em vui vẻ chứ?”

Tôi mặt không cảm ta:

“Thẩm tổng vượt đường xa tới tận đây, chỉ để hỏi chuyện này sao?”

Ánh mắt ta lướt qua vai tôi, dừng lại nơi Cố Trầm—người đang đứng trong phòng.

Sắc mặt lập tức lạnh đi:

“Anh ta là ai?”

Cố Trầm đưa cho tôi một ly ca cao nóng, giọng nhẹ nhàng:

“Cần tôi ở lại không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...