QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
“Xuất sắc thì đáng bị tổn thương à?”
Tôi giật mạnh tay lại, vết nhẫn như bỏng rát.
Anh ta bất ngờ kéo tôi vào lòng, mùi đàn hương quen thuộc trùm lên tất cả:
“Thế là quyết định rồi, đến lúc đó sẽ chuẩn bị chuyên cơ riêng.”
Anh ta hôn nhẹ lên đỉnh đầu tôi, giọng như đang dỗ đứa trẻ đang dỗi:
“Được rồi, đừng giận nữa.”
Tiếng khóc của Lâm Vi cuối cùng cũng vỡ òa.
Tôi qua vai Thẩm Tự, thấy ta xách váy chạy đi, hoa tai ngọc trai vẽ một đường vòng đầy lúng túng dưới ánh trăng.
Đúng lúc đó, điện thoại của Thẩm Tự rung lên
Anh ta ôm tôi bằng một tay, tay kia móc điện thoại ra.
Màn hình vừa sáng, tôi đã kịp thấy tin nhắn hiện trên thanh thông báo:
[Anh Tự, tim em đau quá…] — từ Lâm Vi.
Anh ta cúi đầu tin nhắn, vô thức nhíu mày, ngón tay lơ lửng trước màn hình, như đang phân vân có nên trả lời hay không.
Tôi bật lạnh, gạt tay ta ra khỏi người.
Có lẽ ta tưởng tôi đã nguôi giận, nghĩ lần ly hôn này cũng sẽ kết thúc như những lần trước—
Chỉ cần ta hạ giọng, tôi sẽ lại ngoan ngoãn quay về.
Nhưng lần này… khác rồi.
Thấy nét mặt tôi lạnh tanh, ta lại đưa tay xoa đầu tôi, giọng dịu dàng đến mức gần như dụ dỗ:
“Hết giận thì về nhà nhé?”
Hơi thở ấm nóng lướt qua cổ tôi, thì thầm bên tai như một thứ mê dược quen thuộc:
“Đồ của em trong nhà vẫn giữ nguyên hết, cả bộ ấm trà em thích cũng không hề đến.”
Giọng ấy mang theo sự chắc chắn: ta tin tôi cuối cùng sẽ mềm lòng.
Nửa tháng trôi qua rất nhanh.
Trong khoảng thời gian đó, Thẩm Tự cứ như chuyện ly hôn chẳng là gì.
Anh ta vẫn đều đặn nhắn tin cho tôi:
“Anh đặt lại hành trình Ý rồi, khách sạn lâu đài em thích đã có phòng.”
“Hôm nay đi ngang qua tiệm bánh em thích, họ có món Mont Blanc hạt dẻ mới.”
“Trời lạnh rồi, có cần cho người mang áo khoác lông màu lạc đà em hay mặc đến?”
Ban đầu, tôi còn lạnh lùng đáp lại:
“Chúng ta đã ly hôn, tôi sẽ không đi nghỉ với .”
Nhưng ta giả vờ như không thấy.
Cứ hôm sau lại tiếp tục nhắn tin, giọng điệu tự nhiên như thể chưa từng có gì xảy ra giữa chúng tôi.
Sau đó tôi lười trả lời.
Anh ta vẫn lì lợm gửi tiếp.
Thậm chí còn gửi tin nhắn thoại lúc nửa đêm, giọng khàn khàn đầy ý :
“Sao thế, chồng cũ của em không đáng một tiếng ‘ừ’ à?”
Tôi bị phiền đến phát điên, thỉnh thoảng cũng gõ bừa một chữ “ừ” hay “à” cho xong.
Thế là hôm sau, ta liền cho người mang một bó hồng trắng tới công ty.
Trên thiệp viết nguệch ngoạc:
“Ừ, à, cũng .”
Tôi tức đến mức ném thẳng hoa vào thùng rác.
Ngày nhận giấy chứng nhận ly hôn, tôi về thăm nhà
Trong bữa cơm, bố tôi múc cho tôi một bát canh, giọng bình thản:
“Với nhà họ Thẩm, đừng căng thẳng quá.”
Tay tôi khựng lại trên muỗng.
Mẹ thở dài:
“Chuyện hợp tác ăn giữa hai bên sâu quá…
Bố con không trách con, chỉ là…”
“Con hiểu mà.”
Tôi cúi đầu, khuấy khuấy bát canh.
“Con sẽ không khiến gia đình khó xử.”
Im lặng một lúc, tôi bỗng lên tiếng:
“Bố mẹ, có phải bố mẹ thấy con quá bướng bỉnh không?”
“Chát!”
Bố tôi đập mạnh tay lên bàn, bát đĩa trên mặt bàn khẽ rung lên:
“Con mà gọi là bướng bỉnh á?”
Ông cau mày,
“Bố mẹ đâu có mù điếc. Thằng nhóc nhà họ Thẩm và con nhỏ Lâm Vi kia có vấn đề, hôm đó ở tiệc mừng thọ là ra hết rồi!”
Mẹ tôi cũng đặt đũa xuống, nắm lấy tay tôi:
“Ly hôn thì ly hôn. Nếu Thẩm Tự thực lòng với con, đã không để con chịu ấm ức như .”
Mũi tôi cay xè, vội cúi đầu húp canh.
“Ly dị rồi cũng tốt, con mẹ xứng đáng với người tốt hơn.”
Mẹ tôi đặt tách trà xuống, giọng chắc nịch không cho phản bác:
“Thằng cháu họ bên ông nội vừa từ nước ngoài về, còn trẻ mà đã giám đốc đầu tư, tuần sau mẹ sắp xếp cho hai đứa gặp nhau.”
Bố tôi vẫn cắm mặt đọc tạp chí tài chính, không ngẩng đầu, chỉ buông một câu:
“Còn có con trai Lý nữa, tự khởi nghiệp, công ty sắp niêm yết rồi.”
Tôi dở khóc dở :
“Bố mẹ à, con mới ly hôn mà…”
“Ly hôn thì sao?”
Mẹ tôi lườm tôi một cái, “Chẳng lẽ con còn định đợi thằng Thẩm Tự quay đầu?”
Tôi nghẹn lời.
Sau thời gian chờ ly hôn chính thức, tòa án cũng gửi giấy chứng nhận.
Tôi gọi chuyển phát nhanh gửi thẳng cho Thẩm Tự.
Đúng lúc đó, dì Linh— thân của mẹ—giới thiệu cho tôi một người rất ổn:
Cố Trầm, CTO của một tập đoàn công nghệ đa quốc gia, điềm đạm, tử tế, chuyện có duyên.
Dì Linh hào hứng gán ghép:
“Vừa hay tuần sau Cố Trầm có chuyến công tác ở Thụy Sĩ, hay là An An đi cùng cho khuây khỏa? Coi như tiện thể tìm hiểu thêm.”
Tôi ngập ngừng giây lát, cuối cùng cũng không từ chối.
Sắp xếp công việc đâu vào đấy, tôi xếp hành lý, bay sang Thụy Sĩ cùng Cố Trầm.
Cùng lúc đó, bố mẹ tôi cũng đi nghỉ ở Tam Á, bảo là “giải tỏa tâm trạng”.
Bạn thấy sao?