Vì Anh Không Xứng [...] – Chương 3

CHƯƠNG 3

Nước mắt của Lâm Vi rơi xuống đúng lúc.

Thẩm Tự quay sang dặn trợ lý:

“Ra xe lấy váy dự phòng.”

Rồi lại với tôi bằng giọng nhẹ nhàng:

“Vài hôm nữa tôi giới thiệu thêm vài nhà đầu tư cho em.”

“Giữ lại cho Lâm nhà đi.”

Tôi xách túi, gọi Tô Diên.

“Tập đoàn Chu không cần mấy thứ đó.”

Phía sau vang lên tiếng thì thầm:

“Hừ, tính khí thật ghê gớm.”

Tôi không quay đầu, gót giày cao gót gõ lên sàn đá tạo nên âm thanh thanh thoát, dứt khoát.

Dưới ánh đèn dạ tiệc, bóng tôi kéo dài sắc nét, vệt rượu đỏ trên váy nở ra như đóa hoa sẫm màu.

“Xin lỗi An An.”

Vừa lên xe, Tô Diên đã vò tóc:

“Biết sớm sẽ chạm mặt cặp chó đó, chết em cũng không để chị đi.”

Tôi hạ kính xe, để gió đêm xua đi mùi nước hoa nồng nặc của dạ tiệc.

“Phải là chị cảm ơn em mới đúng.”

Màn hình điện thoại sáng lên, hiện rõ email phản hồi từ phía nhà đầu tư Đức.

“Klaus hẹn gặp vào mười giờ sáng mai.”

Tô Diên quay ngoắt lại:

“Thành rồi à?”

“Thành rồi.”

Tôi tắt màn hình.

“Người sai đâu phải là chúng ta, sao phải đi gánh hậu quả cho sự ngu ngốc của người khác?”

Xe băng qua cầu lớn bắc ngang sông, tôi bỗng lên tiếng:

“Sáng nay chị đã với Thẩm Tự là muốn ly hôn.”

Tô Diên siết chặt vô lăng, tay khựng lại.

“An An…”

Cô ấy định gì rồi lại thôi.

“Nói thật chứ, trong giới chẳng ai tin…”

“Không tin gì?”

Tôi khẽ.

“Không tin Chu Dự An dám rời bỏ Thẩm Tự à?”

Trong gương chiếu hậu, bóng tôi chồng lên ánh đèn neon ngoài cửa sổ.

Ký ức năm tôi mười lăm tuổi bất chợt ùa về—

Tôi bị ba tên du côn chặn trong hẻm nhỏ, Thẩm Tự cầm gạch lao đến.

Trán bị rạch một đường máu chảy ròng ròng, vẫn :

“Sau này em gả cho .”

Hôm đó tuyết rơi rất dày, tôi dìu về nhà.

Từng giọt máu đỏ rơi trên tuyết trắng, như chuỗi hồng ngọc.

Bàn tay hai đứa nắm lấy nhau, nóng rực như thiêu.

Sau này có vết sẹo ở trán, tôi đã vẽ liền hai mươi bảy trái tim vào nhật ký.

“Tất cả mọi người đều nghĩ tôi không rời khỏi ấy .”

Tôi mân mê cạnh điện thoại.

“Đến chính tôi cũng tin như thế suốt bao năm qua.”

Tô Diên bất ngờ phanh gấp.

Trên vạch sang đường, một đôi học sinh nắm tay nhau chạy vụt qua.

Tóc đuôi ngựa của bé tung bay, khóa ba lô của cậu bé vẫn mở toang.

“Nhìn kìa,”

Tôi chỉ vào hai bóng lưng ấy.

“Giống hệt hồi ấy trèo tường mang bữa sáng đến cho tôi không?”

Dưới ánh đèn đường lập lòe, mắt Tô Diên đã hoe đỏ.

Tôi vỗ nhẹ tay ấy:

“Yên tâm, chuyện dính nhau như hình với bóng là của tuổi thơ.”

Tôi mở album trong điện thoại, xoá từng tấm hình chụp chung với Thẩm Tự.

“Giờ tôi sẽ đi đến nơi không có ấy nữa.”

Tiếng bấm nút xóa rất nhẹ, nhẹ như đêm tuyết năm ấy, Thẩm Tự thì thầm bên tai tôi:

“Công chúa nhỏ của , mãi mãi đừng lớn nhé.”

Tôi từng thật sự tin mình sẽ công chúa nhỏ của Thẩm Tự cả đời.

Cho đến nửa năm trước, Bạch Nguyệt Quang của —Lâm Vi—từ nước ngoài trở về.

Lần đầu tiên tôi gặp “mối đầu” của ta là vào đúng ngày sinh nhật Thẩm Tự.

Tôi đã bao trọn một tầng của khách sạn Hồng Thị, trải đầy hoa hồng khắp sàn, ngay cả ban nhạc cũng chơi bản serenade mà ta thích nhất.

Lúc thang máy mở cửa, tôi đang đứng trước gương chỉnh lại đôi bông tai ngọc trai.

Qua gương, tôi thấy Thẩm Tự khoác tay một mặc váy trắng.

“A Tự…”

Giọng ta nhẹ như muỗi kêu, khiến người nghe nổi cả da gà.

“Chị An An có giận không? Em đi cùng khi hai người hẹn hò như …”

“Không sao.”

Thẩm Tự đưa tay vén tóc giúp ta,

“Cô ấy không nhỏ mọn đâu.”

Tôi xoay người lại, chiếc bông tai đập vào má đau rát.

“Biết người khác sẽ không vui mà vẫn tới à?”

Tôi chẳng buồn Thẩm Tự, chỉ chằm chằm vào Lâm Vi.

“Cô Lâm thích chen vào chuyện vợ chồng người khác đến sao?”

Lâm Vi như thỏ non bị dọa, giật mình lùi lại:

“Tôi… tôi không có…”

Thẩm Tự cau mày gọi phục vụ:

“Đưa Lâm về trước đi.” Rồi quay sang tôi, giọng đổi hẳn:

“Em cần phải thế không? Nhà ấy ở nước ngoài hết, mới về nước còn bỡ ngỡ.”

“Có gì đáng để nổi giận chứ?”

Anh ta nhíu mày tôi như thể người vô lý là tôi.

“Tôi không thích ta.”

Tôi chằm chằm vào bảng số tầng đang giảm dần trong thang máy.

“Cô ấy đáng thương mà,”

Giọng Thẩm Tự dịu xuống,

“Người nhà đều đã di cư, mới về nước không quen ai. Bà nội nhờ chăm sóc, chờ ấy quen rồi thì thôi.”

Tôi bật lạnh.

Suốt nửa năm nay, Lâm Vi chẳng khác gì một cỗ máy chuyên tạo rắc rối:

— Xem phim thì tụt đường huyết ngất xỉu.

— Bữa tối dưới nến thì nhà ta nổ ống nước.

— Kỷ niệm ngày cưới thì ta bị “theo dõi” phải gọi cảnh sát.

Lần nào Thẩm Tự cũng bỏ tôi lại, chạy đi vì ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...