Tôi lập tức tra địa chỉ buổi đấu giá.
Tám giờ tối, tại hội trường đấu giá nghệ thuật ở trung tâm thành phố.
Tôi thay một bộ lễ phục chỉnh tề nhất, lái xe đến hiện trường.
Vừa thấy tôi, quản lý đấu giá liền vội vàng tiến đến.
“Chủ tịch Lâm, hôm nay có thời gian đến ạ?”
Tôi chỉ trò chuyện xã giao vài câu, ánh mắt đã nhanh chóng lướt qua dãy ghế khán giả.
Rất nhanh, tôi đã thấy Thẩm Cảnh Thâm và Sở Vãn Vãn.
Họ ngồi hàng ghế thứ ba, thân mật.
Thẩm Cảnh Thâm đang giới thiệu các món đấu giá tối nay cho ta, ánh mắt tập trung đầy cưng chiều.
Vừa thấy tôi, nụ trên mặt lập tức cứng lại.
“Sao em lại ở đây?” Giọng có chút cảnh giác.
Sở Vãn Vãn cũng đã thấy tôi, tươi chào hỏi.
“Chủ tịch Lâm, thật trùng hợp.”
Tôi không để ý đến ta, ánh mắt thẳng vào Thẩm Cảnh Thâm.
“Tôi đến mua quà cho , chẳng lẽ không ?”
Anh nhíu mày.
“Lần trước em đã náo loạn đủ rồi.”
“Lần này lại muốn gì?”
“Tôi chỉ muốn mua quà cho mình.”
“Anh Thẩm sẽ không ngại chứ?”
Những người xung quanh bắt đầu ý đến cuộc đối thoại của chúng tôi.
Sắc mặt Thẩm Cảnh Thâm rất khó coi, ở nơi như thế này, không thể mất mặt.
Sở Vãn Vãn lên tiếng hòa giải: “Chủ tịch Lâm muốn gì thì cứ để Cảnh Thâm chọn giúp là mà.”
“Chị đâu cần đích thân đến tận nơi.”
Tôi quay đầu ta.
“Cô là thứ gì mà cũng dám dạy tôi phải gì?”
Mặt ta lập tức đỏ bừng.
Thẩm Cảnh Thâm bước lên che chắn trước mặt ta: “Lâm Nhược Khê, ý lời của em.”
Tôi khẽ , không thêm gì.
Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Món đầu tiên là một đôi vòng tay bằng ngọc phỉ thúy thời Thanh, giá khởi điểm tám trăm nghìn.
Mắt Sở Vãn Vãn lập tức sáng rỡ.
Cô ta khẽ chạm vào tay áo Thẩm Cảnh Thâm.
“ Cảnh Thâm, đôi vòng này đẹp quá đi~”
Thẩm Cảnh Thâm xem qua phần giới thiệu, nhíu mày.
Nhưng thấy ánh mắt mong chờ của ta, vẫn giơ bảng giá.
“Chín trăm nghìn.”
Tôi lập tức ra giá theo sau: “Chín trăm nghìn lẻ một đồng.”
Thẩm Cảnh Thâm quay đầu trừng mắt tôi: “Lâm Nhược Khê, rốt cuộc em muốn gì?”
Tôi mỉm trả lời: “Tôi cũng muốn mua quà tặng , không sao?”
“Một triệu.”
Tôi nhẹ nhàng đáp: “Một triệu lẻ một đồng.”
“Một triệu rưỡi.”
“Một triệu rưỡi lẻ một đồng.”
Mức giá không ngừng leo thang trong cuộc giằng co giữa chúng tôi.
Sở Vãn Vãn căng thẳng siết lấy tay Thẩm Cảnh Thâm.
“ Cảnh Thâm, thôi đi, đắt quá rồi…”
Nhưng Thẩm Cảnh Thâm đã lên lưng hổ, không thể xuống.
Toàn bộ hội trường đều đang chằm chằm vào màn đấu giá giữa hai chúng tôi.
Anh không thể mất mặt vào lúc này.
“Ba triệu.” Giọng đã bắt đầu run lên.
“Ba triệu lẻ một đồng.” Tôi vẫn bình thản như không.
5
Sắc mặt Thẩm Cảnh Thâm tái mét.
Ba triệu đã vượt xa giá trị thực tế của đôi vòng tay đó.
“Bốn triệu!” Anh gần như gào lên.
Tôi đặt bảng số xuống, tao nhã vỗ tay.
“Chúc mừng Thẩm, đích thực đúng là vô giá.”
Người điều hành buổi đấu giá gõ búa chốt giá: “Thành giao!”
Sở Vãn Vãn phấn khích ôm chầm lấy Thẩm Cảnh Thâm.
“Cảm ơn Cảnh Thâm!”
Nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi.
Rõ ràng đã nhận ra mình bị tôi chơi một vố.
Bỏ ra bốn triệu để mua một đôi vòng tay nhiều nhất chỉ đáng một triệu.
Mà tôi từ đầu đến cuối hoàn toàn không hề có ý định mua.
Tôi đứng dậy, chỉnh lại váy.
“Anh Thẩm, Sở, cứ từ từ mà tận hưởng buổi đấu giá của hai người nhé.”
“Đây cũng là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”
Tôi quay người, bước thẳng ra cửa.
Phía sau vang lên tiếng reo vui của Sở Vãn Vãn: “ Cảnh Thâm, chúng ta thật sự đã mua rồi kìa!”
Bạn thấy sao?