“Là ta thì sao? Nàng ta đáng chết!”
“Nàng ta là cái gì mà dám tranh giành với ta?”
“Tiêu Cẩn An, chàng đã hứa mãi mãi ở sau lưng ta, chàng sao dám người khác? Chàng dám!”
Lời cuối cùng của nàng, từng chữ thấm đẫm máu và nước mắt, như kẻ điên cuồng.
Tiêu Cẩn An không chút dao .
“Ta đã mù mắt, theo đuổi nàng bao năm trời, mà không biết quý trọng người trước mắt.”
Chính miệng Tiêu Cẩn An phủ nhận sâu nghĩa nặng bấy lâu.
Nguyệt Dao chết sững.
Nàng không dám tin, lắc đầu liên tục, rồi đột nhiên bật lớn, tiếng như điên loạn:
“Bùi Diễn thay lòng, chàng cũng thay lòng. Ha ha ha ha ha! Đàn ông các ngươi, chẳng ai tốt đẹp cả!”
Nàng đột nhiên chằm chằm vào Lâm Hạc Hành, khóe môi nhếch lên quái dị:
“Sở Tương, ngươi nghĩ người đàn ông bên cạnh ngươi có gì khác biệt sao? Nhìn ta đi, năm xưa Bùi Diễn đối xử với ta thế nào, Tiêu Cẩn An đã gì vì ta. Nhưng bây giờ thì sao?”
Lâm Hạc Hành chế nhạo:
“Điều ngươi nên quan tâm trước, không phải đàn ông có tốt hay không, mà là ngươi đã phạm tội mưu người khác. Mấy lời này để dành mà với quan phủ đi.”
Nguyệt Dao bị người nhà họ Bùi bắt đi.
Vì quá hận Bùi Diễn, nàng đã uống thuốc thai. Lợi dụng lúc nhà họ Bùi lơ là, nàng lại chạy đến Giang Châu.
Nàng nghĩ rằng mình có thể tìm vòng tay chờ đợi của Tiêu Cẩn An.
Nhưng nàng không ngờ, sẽ không có ai mãi mãi chờ đợi nàng ở chỗ cũ.
13
Tiêu Cẩn An nửa tựa trên giường, vẻ mặt đầy bi thương:
“A Tương, đến nước này rồi, nàng vẫn có thể tha thứ cho ta không?”
“Ta thề, từ nay về sau, giữa ta và nàng, sẽ không còn người thứ ba.”
Chàng đưa tay về phía ta, như từng trước đây.
Nhưng đôi chân ta như mọc rễ, không hề di chuyển.
Ta :
“Năm xưa, với Nguyệt Dao nương, chẳng phải chàng cũng từng thề sao?”
Ta mỉm , lắc đầu:
“Lời thề, chỉ có giá trị khi nó vừa ra.”
Ta chưa từng nghi ngờ lòng chân thành, chân thành là thứ thay đổi trong chớp mắt.
Tiêu Cẩn An đã nhận ra, chàng không thể mãi là một nam phụ si , chờ đợi khi nữ chủ cần đến, khi nàng quay đầu.
Nhưng đó là cuộc đời của chàng, là câu chuyện của chàng.
Chẳng liên quan đến ta.
Trên đường về, Lâm Hạc Hành cứ ủ rũ không vui.
Ta hỏi mấy lần, hắn mới khó khăn mở miệng:
“Lời thề có thể thay đổi, chân thành cũng có thể đổi thay, nên thề thốt chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Nam nhân không ai tốt cả. Ta cũng không biết liệu mình có xem là người tốt không.”
“Phải sao đây, A Tương? Ta không biết phải chứng minh với nàng rằng ta thật lòng thích nàng như thế nào.”
Ta dừng bước, về phía hắn:
“Chàng thích ta, ta đã biết từ lâu rồi.”
Mọi người đều gọi ta là A Tương nương tử.
Chỉ có hắn gọi ta là A Tương nương.
Lâm Hạc Hành như đối diện với kẻ địch lớn:
“Cái… cái gì! Rõ ràng như sao?”
Ta bật khúc khích.
Chuyện này, ngay cả bà lão già mắt mờ bán chè ngọt ngoài phố cũng ra.
Bà từng kéo tay ta, hé cái miệng không còn chiếc răng nào, :
“A Tương đại phu à, Lâm tiểu tướng quân nhà chúng ta thích đấy.”
Ta cố ý bắt chước giọng điệu của bà lão chè ngọt, Lâm Hạc Hành đỏ bừng từ tai đến má.
Hắn lắp bắp mãi, cuối cùng cắn răng :
“Vậy còn nàng, A Tương? Nàng cũng thích ta chứ?”
14
Thực ra là có đôi chút thích.
Nếu không, ta đã chẳng để mặc Lâm Hạc Hành thường xuyên ghé y quán, bất kể ta gì, hắn cũng ở bên.
Từ việc luôn là lựa chọn thứ hai của người khác, đến cảm giác một người đặt vào lòng, trong mắt, quả thực khiến ta không muốn dừng lại.
Nhưng ta luôn vô thức phớt lờ khoảng cách lớn giữa ta và Lâm Hạc Hành.
Ta là một nữ nhân từng bị hưu, một thân một mình bấp bênh trong thế giới này.
Lâm Hạc Hành xuất thân tốt, lại là thiếu niên võ tướng, tương lai nhất định xứng đôi với những nữ tử của thế gia danh môn.
Ta chỉ đang tham luyến chút ấm áp hiếm hoi này.
Không chỉ là Lâm Hạc Hành, mà còn là gia đình họ Lâm.
Uyển Nhi không có tỷ muội, coi ta như tỷ tỷ thường mời ta qua phủ chơi cùng.
Đôi khi giỡn, ta cũng chẳng để bụng.
Lâm phu nhân xem ta như nửa nữ nhi, thường hỏi han, còn sai người mang đồ sang cho ta.
Nếu vì chuyện của Lâm Hạc Hành mà khiến ta xa cách phu nhân và Lâm Uyển, có lẽ… là không đáng.
Ta suy nghĩ một hồi, định mở lời, Lâm Hạc Hành đã đột nhiên trước:
“Đừng gì cả! Ta biết nàng định gì rồi.”
“Ta, con người này, đã hai mươi tuổi đầu mà vẫn ngu ngơ, chưa từng thích ai, chưa từng có nha hoàn ấm giường, gia phong lại nghiêm khắc, chưa từng bước chân vào kỹ viện.”
“Người duy nhất từng ôm ngủ, chính là thanh trường thương của ta.”
“Ta không dám hứa hẹn tương lai, ít nhất, ta chắc chắn rằng, ta và hai người kia không giống nhau.”
Hắn mím chặt môi, đứng thẳng lưng, cứng cỏi như cây trúc xanh.
“Nàng định rằng nàng từng gả chồng, không xứng với ta đúng không? Nhưng nàng vừa dịu dàng vừa tốt bụng, lại xinh đẹp. Ngay từ lần đầu gặp nàng, ta đã biết, nàng trông yếu đuối, thực sự dũng cảm hơn rất nhiều người.”
“Nàng cứu người chữa bệnh, là A Tương đại phu của mọi người. Ta không hiểu thi thư, chỉ biết múa đao cầm thương, có khi sắp tới lại phải ra chiến trường. Nếu nàng thích ta, lỡ như ta chết nơi sa trường, nàng chẳng phải sẽ—“
Chàng vội lắc đầu, gõ gõ miệng:
“Không, không, không, sao ta lại tự rủa mình thế này.”
“Nói chung, nếu nàng bằng lòng ở bên ta, có khi phụ mẫu ta lại thấy rằng, là ta đã chiếm món hời.”
Lời của hắn không phải là những lời mật ngọt.
Nhưng một tấm chân , luôn là điều cảm nhất.
“Lâm Hạc Hành.”
Ta khẽ thở dài, tâm trạng phức tạp:
“Hãy để ta suy nghĩ thêm.”
15
Lại không nghĩ đến, lời thành thật.
Ta chưa kịp quyết định, chẳng ngờ lại nhận tin Lâm Hạc Hành phải xuất chinh đến Lũng Tây.
Ngày trước khi đại quân khởi hành, hắn lại đến y quán.
“Ngày mai ta sẽ đi.”
“Nàng có điều gì muốn với ta không?”
Có rất nhiều điều mắc nghẹn trong cổ họng, muốn không biết phải bắt đầu từ đâu.
Muôn vàn lời, cuối cùng hóa thành một câu:
“Chàng hãy bảo trọng, đao kiếm vô , bình an trở về.”
Lâm Hạc Hành mỉm , nụ ấy như ánh nắng xuân, ấm áp đến mức khiến mũi ta cay cay.
Hôm xuất chinh, ta lẫn vào dòng người tiễn biệt của nhà họ Lâm, ngắm dáng vẻ oai hùng của Lâm Hạc Hành.
Hắn gì đó với phụ thân, nét mặt đầy vẻ nghiêm túc.
Sau đó, hắn xoay người lên ngựa, lại khẽ liếc về phía ta.
Hắn không gì, dường như đã tất cả.
Chiến tranh đối với cuộc sống thường dân, vừa gần gũi, lại vừa xa xôi.
Ta vẫn như thường ngày, tiếp tục khám bệnh cho mọi người.
Bạn thấy sao?