Vết Sẹo Trên Vô [...] – Chương 7

CHƯƠNG 7

7

“Suỵt! Đừng ở đây.” Lâm Gia Di lập tức ngắt lời, căng thẳng.

Trình Nham hạ thấp giọng: “Đoạn ghi âm đó…”

Giọng Lâm Gia Di run rẩy:

“Tối qua Trương Minh Viễn tra hỏi tôi đến tận nửa đêm, ấy kiểm tra cả lịch sử cuộc gọi lẫn sao kê tài khoản ngân hàng của tôi.”

Trình Nham vội vàng: “Chúng ta phải…”

“Không! Bây giờ tuyệt đối đừng gì cả.” Lâm Gia Di cắt ngang lời .

“Anh Nham, chắc chắn hôm đó là ấy không?”

“Anh… không chắc…”

Trình Nham nhăn mặt đau đớn.

“Nhưng thời gian, địa điểm đều trùng khớp… hơn nữa, gần đây ấy cư xử rất lạ…”

“Nếu thực sự là ấy, thì… quá đáng sợ rồi.”

Giọng Lâm Gia Di nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

Tôi đẩy cửa bước vào, hai người lập tức tách ra.

Lâm Gia Di luống cuống chỉnh lại ống nghe, sắc mặt Trình Nham thì u ám đến đáng sợ.

“Trà bánh chuẩn bị xong rồi. Bác sĩ Lâm, hình kiểm tra thế nào rồi?”

Tôi mỉm hỏi.

“Kh… khá ổn.”

Lâm Gia Di lắp bắp.

“Tiến triển hơi chậm hơn mong đợi, có lẽ phải điều chỉnh lại thuốc.”

“Vậy à?”

Tôi nhíu mày tỏ vẻ lo lắng.

Cô ta cất dụng cụ y tế vào túi:

“Ngày mai… à không, ngày kia tôi sẽ cho xe cứu thương đến đón Chủ nhiệm Trình tới bệnh viện.”

Tôi vỗ tay vui vẻ:

“Vậy thì tốt quá! Đúng lúc tôi cũng có vài tài liệu muốn mang tới cho viện trưởng.”

Bàn tay Lâm Gia Di lập tức khựng lại, dụng cụ y tế rơi lạch cạch xuống đất.

Cô ta cúi xuống nhặt, tôi thấy rõ ngón tay ta đang run.

“Tài liệu?” Cô ta cố tỏ vẻ bình tĩnh hỏi.

Tôi mỉm gật đầu:

“Chỉ là mấy tài liệu công việc của Trình Nham thôi, những dự án ấy phụ trách trước kia mà.”

Lâm Gia Di rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt Trình Nham lại sắc bén hơn.

Anh ta đã nhận ra — tôi đang chơi với ngôn từ.

Sau khi tiễn Lâm Gia Di rời khỏi, tôi trở lại phòng ngủ, thấy Trình Nham đang trừng trừng tôi.

“Tài liệu?”

Anh ta hỏi thẳng, giọng lạnh như băng.

“Ừm hứm.”

Tôi thản nhiên chỉnh lại ga giường.

“Những tập tin thú vị trong máy tính của ấy – vé máy bay đi Tam Á, hợp đồng mua nhà…”

Sắc mặt Trình Nham xanh mét:

“Cô…”

“Tôi đã sao chép thành nhiều bản rồi đấy.” Tôi vui vẻ đáp.

“Một bản gửi cho Ủy ban kỷ luật bệnh viện, một bản gửi viện trưởng Trương, à, còn một bản nữa gửi cho bố mẹ bác sĩ Lâm. Nghe bố ta có tiền sử bệnh tim đúng không?”

Trong mắt Trình Nham lần đầu hiện lên nỗi sợ thật sự.

“Giang Uyển… đừng .”

Giọng ta khàn đặc.

“Đừng gì cơ?”

Tôi cúi sát lại gần.

“Đừng đối xử với người phụ nữ như chính cách từng đối xử với tôi à?”

Ngón tay tôi lướt nhẹ qua má ta.

“Tất cả những điều này, đều do tự chuốc lấy mà thôi, à.”

Trương Minh Viễn ngồi sau chiếc bàn việc lớn, hai bàn tay đan vào nhau đặt ngay ngắn trên mặt bàn, ánh mắt sắc lạnh thẳng vào tôi.

“Chị Trình, chị có chuyện quan trọng muốn ?”

Tôi lấy từ trong túi ra một tập tài liệu, đẩy về phía ta.

“Về mối quan hệ đặc biệt giữa chồng tôi và bác sĩ Lâm, tôi nghĩ chắc cũng đã biết ít nhiều rồi.”

Nét mặt Trương Minh Viễn không thay đổi, chỉ có khóe mắt khẽ giật một cái.

“Đoạn ghi âm đưa tôi nghe đã rất rõ.”

“Nhưng mấy thứ này,”

Tôi gõ nhẹ ngón tay lên tập tài liệu.

“Có lẽ sẽ khiến thấy… hứng thú hơn.”

Anh ta mở tập tài liệu.

Bên trong là bản sao các tài liệu lấy từ máy tính Trình Nham: hợp đồng mua nhà ở Tam Á, lịch sử đặt vé máy bay, phiếu chuyển khoản ngân hàng.

Còn có cả bản thỏa thuận ly hôn chưa ký tên.

Trương Minh Viễn lật xem từng trang, đến trang cuối thì mặt tối sầm lại.

Tôi thẳng vào mắt ta, khẽ nhếch môi .

“Viện trưởng Trương, hình như cái hợp đồng bảo hiểm tai nạn giá cao mà mua cho vợ trước tai nạn… không phát huy tác dụng nhỉ. Tiếc là hai người họ không ngồi cùng xe.”

Trương Minh Viễn siết chặt hàm:

“Cô muốn gì, chị Trình?”

“Giang Uyển.”

Tôi nhẹ nhàng sửa lại cho .

“Tôi chỉ muốn rằng… gần đây tinh thần chồng tôi không ổn định, thường xuyên lảm nhảm với không khí. Có lần còn suýt dùng dao gọt trái cây đâm tôi…”

Ánh nắng lọc qua rèm cửa, chiếu lên bàn thành những sọc sáng tối xen kẽ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...