QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
Tôi đi đến bên giường, khẽ : “Thật đáng tiếc… em vốn định kể cho nghe hôm nay em đã gặp ai cơ đấy.”
Trình Nham bật mở mắt.
“Ôi, thức giấc à?”
Tôi giả vờ ngạc nhiên. “Anh hỏi em hôm nay đã gặp ai à?”
Trình Nham hỏi thẳng: “Hôm nay em đi gặp ai?”
Tôi nghiêng đầu, ra vẻ đang suy nghĩ:
“Ừm… thu ngân siêu thị, ông chủ tiệm thuốc, à đúng rồi, còn có cả viện trưởng Trương Minh Viễn nữa.”
Sắc mặt Trình Nham lập tức trắng bệch: “Em…”
Tôi ngây thơ : “Em chỉ đến cảm ơn ấy vì đã quan tâm tới thôi mà.”
“Em đã cho ta nghe đoạn ghi âm.”
Giọng Trình Nham không mang chút nghi vấn nào, chỉ là khẳng định.
Tôi mỉm không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, rồi quay người chỉnh lại rèm cửa.
“Viện trưởng Trương thật tốt, đã hứa sẽ xử lý chuyện này thật ổn thỏa đấy.”
“Em hoàn toàn không biết mình đang gì!”
Trình Nham bất chợt lên tiếng, giọng trầm và đầy nguy hiểm.
Tôi quay lại ta.
Một kẻ đang nằm liệt trên giường mà dám lên giọng đe dọa tôi?
“Ồ?” Tôi nhướng mày.
Không khí giữa chúng tôi như đóng băng.
Một cuộc đối đầu thầm lặng lan tỏa trong căn phòng.
Cuối cùng, tôi khẽ , tan bầu không khí căng thẳng.
“Anh nghỉ ngơi đi, .”
Tôi vỗ nhẹ lên vai ta.
“Ngày mai bác sĩ Lâm sẽ tới khám đặc biệt cho đấy.”
Mắt Trình Nham trợn tròn: “Em đã gì ấy?”
“Em á?”
Tôi mở rộng hai tay, tỏ vẻ vô tội. “Em có gì đâu. Nhưng viện trưởng Trương thì… ai mà biết nhỉ?”
Đêm khuya yên tĩnh, tôi ngồi trong thư phòng, mở máy tính của Trình Nham.
Mật khẩu vẫn là ngày kỷ niệm cưới của chúng tôi — buồn thật.
Tôi lục tung các tập tin, tìm kiếm thêm bằng chứng để lật tẩy Lâm Gia Di.
Tôi tìm thấy lịch sử đặt vé máy bay. Hai vé một chiều đi Tam Á, khởi hành vào tháng sau.
Còn có một bản thỏa thuận ly hôn chưa ký tên, ngày ghi trên đó là… Ngay trước ngày xảy ra tai nạn.
Ngón tay tôi khựng lại một giây, rồi tiếp tục lật trang với vẻ bình tĩnh.
Lịch sử chuyển khoản ngân hàng cho thấy nửa năm qua, Trình Nham đã âm thầm chuyển tiền cho một tài khoản lạ.
Còn có bản sao hợp đồng mua nhà — một căn hộ view biển ở Tam Á, đứng tên Trình Nham và Lâm Gia Di.
Thì ra là thế.
Không phải một lần lầm lỡ, mà là một cuộc phản bội lên kế hoạch từ lâu.
Người chồng của tôi, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để rũ bỏ tôi, bắt đầu cuộc sống mới với nhân của mình.
Ánh sáng xanh từ màn hình máy tính hắt lên mặt tôi, phản chiếu nụ đang dần hiện rõ.
Những bằng chứng mới này… chính là nhát dao chết nốt chút do dự cuối cùng trong lòng tôi.
Tiếng máy in kêu khẽ vang lên trong đêm.
Từng trang tài liệu in ra, từng bằng chứng lạnh lùng sao chép.
Ngày mai, chúng sẽ “vô ” xuất hiện trên bàn việc của Ủy ban kỷ luật bệnh viện, dưới danh nghĩa một lá thư nặc danh.
Khóe môi tôi cong lên, hiện rõ một nụ lạnh như băng.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm hơn mọi ngày, trang điểm kỹ càng.
Hôm nay là một ngày quan trọng.
Lâm Gia Di đã hẹn đến nhà để đánh giá phục hồi chức năng cho Trình Nham.
Trong bếp, tôi chuẩn bị trà bánh, đồng thời theo dõi phòng ngủ qua màn hình giám sát.
Trình Nham đã tỉnh, đang ngơ ngẩn trần nhà.
Chuông cửa vang lên đúng 10 giờ.
Tôi chỉnh lại vẻ mặt, ra dáng một người chủ nhà niềm nở, bước ra mở cửa.
Lâm Gia Di đứng ngoài cửa, mắt sưng đỏ, sắc mặt tiều tụy. Chỉ sau một đêm, ta như già đi năm tuổi.
Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Bác sĩ Lâm, trông kém sắc quá, không khỏe à?”
Cô ta gượng gạo nặn ra một nụ : “Không sao, chỉ là không ngủ thôi.”
Tôi chu đáo không hỏi thêm, dẫn ta vào phòng khách.
“Trình Nham tỉnh rồi, trạng thái hôm nay tốt hơn hôm qua nhiều đấy.”
Cơ thể Lâm Gia Di khẽ giật lên thấy rõ: “Anh ấy… có gì không?”
Tôi chớp mắt bối rối: “Chỉ trò chuyện linh tinh thôi mà, sao thế?”
“Không có gì.”
Cô ta lắc đầu, lấy ống nghe khám bệnh từ trong túi ra.
“Tôi đi xem ấy một chút.”
Tôi mỉm ta bước vào phòng ngủ, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tôi bật màn hình giám sát.
“Gia Di, ấy có…” Giọng Trình Nham đầy lo lắng.
Bạn thấy sao?