ĐỌc từ đầu:
Tôi ngồi trên giường, mở điện thoại số tiền vừa nhận , lòng tràn đầy hân hoan.
Nhưng chưa bao lâu, hàng chục tin nhắn từ Lâm Tử Hạo ào ạt tràn vào.
Lướt sơ qua cũng đủ hiểu – lại chỉ xoay quanh một chuyện:
Lâm Hải Như lại nuốt thuốc ngủ tự tử.
Và lần này, Lâm Tử Hạo lại đem mọi tội lỗi đổ hết lên đầu tôi, muốn đến tìm tôi cho ra lẽ.
Tôi chẳng thèm đọc tiếp, chặn toàn bộ liên lạc của ta.
________________________________________
Hôm sau.
Tôi vừa ngủ dậy bước ra khỏi phòng thì sững người khi thấy Lâm Tử Hạo và Vương Mai đang ngồi trong phòng khách.
Mẹ tôi thấy tôi ra, liền cau mày trách: “Có khách tới nhà mà cũng không biết chải chuốt gì cả.”
“Xin lỗi nhé, Vũ Thanh nhà tôi vừa mới ngủ dậy, đầu óc chưa tỉnh lắm.” – Bố tôi vội gượng đỡ lời.
“Không sao.” – Vương Mai tôi bằng ánh mắt dịu dàng.
Bà ta vẫy tay: “Vũ Thanh, lại đây ngồi cạnh dì.”
Dù tôi căm hận Lâm Tử Hạo, và cũng oán trách bố mẹ mình, phải công nhận Vương Mai luôn đối xử với tôi rất tốt.
Vì thế tôi bước tới, ngồi xuống bên cạnh bà ấy.
Chưa kịp mở miệng hỏi bọn họ đến có việc gì, thì bố tôi đã hồ hởi lên tiếng:
“Cả hai đứa đều có mặt rồi, chúng ta có thể bàn chuyện hôn sự của tụi nhỏ rồi.”
Nghe câu đó, tôi trợn tròn mắt, kinh ngạc đến mức ngồi bất .
“Hôn sự? Con và ai cơ ạ?”
“Vũ Thanh, sao con lại ngạc nhiên đến ?”
Mẹ tôi trừng mắt trách móc, “Tất nhiên là hôn sự của con và Tử Hạo rồi còn gì nữa.”
“Dì ơi, cháu và Lâm Tử Hạo đã chia tay rồi. Bọn cháu sẽ không kết hôn đâu!” – Tôi nghiêm giọng .
Thế Vương Mai lại như không nghe thấy sự cự tuyệt của tôi.
“Vũ Thanh, dì biết trước đây Tử Hạo khiến con tổn thương.”
“Nhưng con yên tâm, chỉ cần con chịu gả vào nhà dì, dì sẽ đưa sính lễ 200.000 tệ, con muốn mang về bao nhiêu cũng .”
“Thêm một chiếc xe và một căn hộ nữa.”
Bố mẹ tôi nghe thấy điều kiện này thì mắt sáng như đèn pha, như mèo thấy chuột.
“Được! Được quá!” – Mẹ tôi lập tức gật đầu đồng ý thay tôi, “Trai nhau thì mâu thuẫn chút là chuyện bình thường mà.”
“Dì à, cháu đã rồi, cháu không lấy chồng!”
Tôi rút tay khỏi bà ấy, đứng phắt dậy hét lên.
Thấy , Lâm Tử Hạo giận dữ: “Dương Vũ Thanh! Cô đang chuyện với mẹ tôi kiểu gì hả?”
“Với lại, chúng ta chia tay hồi nào? Sao tôi không biết?”
“Hừ!” – Tôi khinh bỉ – “Anh và Lâm Hải Như tay trong tay, ôm nhau cảm, còn để lại dấu răng trên xương quai xanh cho ta.”
“Anh nghĩ tôi nên tin đó là em ‘trong sáng’ sao?”
“Vũ Thanh ghen rồi.” – Vương Mai dịu dàng mỉm .
“Đừng lo, dì đã đưa Lâm Hải Như ra nước ngoài rồi, nó sẽ không ảnh hưởng đến chuyện cảm của con và Tử Hạo đâu.”
“Dì Vương, cháu sẽ không cưới, dì đừng mơ nữa!”
Dứt lời, tôi quay lưng chạy vào phòng, khóa trái cửa.
Bên ngoài, bố mẹ tôi cúi đầu rối rít xin lỗi thay tôi.
Tôi tựa lưng vào cửa, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Vốn dĩ tôi định đợi nhận giấy báo nhập học rồi rời đi.
Nhưng giờ thì kế hoạch phải thay đổi sớm hơn.
Ở lại nhà nữa, không chừng có ngày bị bố mẹ bỏ thuốc, lôi thẳng tới lễ đường cũng nên.
Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu thu dọn hành lý, giấu hết giấy tờ quan trọng vào lớp lót trong áo.
Bạn thấy sao?